Người Yêu Tôi Bị [...] – Chương 7

8

 

Sau ngày hôm đó, Giang Đường đã chặn Lục Triều An.

 

Anh không tìm thấy .

 

Tính của ngày càng nóng nảy.

 

Điều nghiêm trọng hơn là, hiện nay phòng thư ký không có người lãnh đạo, mỗi ngày có đến hàng trăm sai sót, gần như sắp trở thành một cái rổ thủng.

 

Lục Triều An bắt đầu cảm thấy đau đầu.

 

Khi đi qua khu vực pha trà, những câu chuyện tán gẫu của các thư ký bất ngờ lọt vào tai .

 

“… Nếu thư ký Giang ở đây thì tốt rồi.” 

 

“Tốt bụng, thật thà lại có năng lực, có ấy chống đỡ thì Lục tổng sao mà trách mắng chúng ta .”

 

“Đúng , hơn nữa Lục tổng đối xử với ấy cực kỳ tốt, cứ như một người mẹ già lo trước lo sau , còn rất ngọt ngào, ai ngờ cuối cùng lại BE.”

 

Mí mắt Lục Triều An nhảy lên, nước nóng tràn ra khỏi cốc, bỏng tay .

 

Anh đối xử tốt với sao?

 

Lục Triều An nhớ đến đôi mắt uất ức của Giang Đường, trong lòng khó hiểu mà cảm thấy như có kim đâm.

 

Một người từng đối xử rất tốt với mình, đột nhiên thay đổi thái độ, sự chênh lệch đó quả thực có thể khiến người ta phát điên.

 

Mặc dù không đồng với kiểu cảm như , nếu đã là bắt đầu, suy cho cùng vẫn là có lỗi với người ta.

 

Người bên ngoài vẫn vô tư chuyện:

 

“Yên tâm đi, tôi xem vòng bè của thư ký Giang rồi, hình như ấy sắp có trai mới.”

 

“Trẻ hơn Lục tổng khá nhiều.”

 

Lục Triều An sầm mặt đẩy cửa.

 

Cuộc buôn chuyện lập tức dừng lại, tất cả mọi người đều hoảng hốt Lục Triều An.

 

“Giang Đường đã đi thành phố nào rồi?”

 

...

 

Lục Triều An không thể ngờ rằng, trong một phút bốc đồng, lại bỏ công việc đang chất chồng để chạy đi tìm Giang Đường.

 

Đêm xuống, ở trong quán bar, thấy Giang Đường và cái người gọi là “ trai mới” đó.

 

Người đàn ông thân hình cao ráo.

 

Mặc áo hoodie rộng và quần yếm, tràn đầy sức sống.

 

Đúng là rất trẻ.

 

Cậu ta ngồi bên cạnh Giang Đường, híp mắt đưa cho một ly rượu mạnh.

 

Ánh mắt Lục Triều An ngay lập tức đặt lên trên người Giang Đường.

 

Trái tim đang hỗn loạn bỗng chốc rơi xuống.

 

Nhưng rất nhanh, một nỗi lo âu mới lại dâng lên:

 

Giang Đường say rồi.

 

Cô đang gục xuống bàn, chiếc váy ôm sát đùi bị kéo lên, để lộ một đoạn tất lưới đen, bóng loáng.

 

Lục Triều An bị cảnh tượng đó hấp dẫn đến mức mí mắt giật liên hồi.

 

Anh cảm thấy mình như kẻ bi/ến th/ái.

 

Những đức tính tốt đẹp mà tuân theo trước kia dần dần sụp đổ.

 

Anh ép mình dời mắt đi, ngồi vào một góc.

 

Tiếng nũng nịu đầy u uất của Giang Đường vang vào tai .

“Tôi không muốn đương gì nữa.”

 

“Theo đuổi bảy năm, cuối cùng chẳng có gì cả, còn bị mắng là tâm cơ.”

 

Tiếng khóc của Giang Đường khiến lòng Lục Triều An bồn chồn không yên.

 

Như thể đó là bản năng từ sâu trong cơ thể này.

 

Dễ như trở bàn tay cuốn phăng đi toàn bộ lý trí của Lục Triều An.

 

Anh không biết phải thế nào mới có thể khiến Giang Đường cảm thấy dễ chịu hơn.

 

Liệu xin lỗi có không?

 

Giang Đường ợ rượu, loạng choạng đứng dậy khỏi ghế, híp mắt : “Tôi đi vệ sinh.”

 

Người đàn ông kia chống cằm, lười biếng:

 

“Đi đi, tôi đợi cậu quay lại.”

 

Lục Triều An bóng dáng chao đảo của Giang Đường, ngẫm nghĩ một lát rồi vẫn đứng dậy đi theo.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...