Người Yêu Tôi Bị [...] – Chương 2

02

 

Lục Triều An dẫn Lê Nguyện rời khỏi bệnh viện.

 

Tôi tê liệt ngồi ở ghế, khóc đến mức trời đất tối sầm.

 

Bạn thân vội vàng chạy tới, mắng một trận: “Lục Triều An bị điên rồi sao? Những năm này cậu chịu bao nhiêu khổ, chẳng lẽ ấy quên hết sạch rồi à?”

 

Cuối cùng, tôi ngây ngốc thân đưa về nhà chăm sóc.

 

Đêm đó, mọi người đều biết chuyện Lê Nguyện và Lục Triều An tái hợp.

 

Lê Nguyện đăng ảnh chụp chung mới lên vòng bè.

 

Trong ảnh, Lục Triều An đang ngủ say trên xe. 

 

Cô ta tựa vào vai , mặt đỏ bừng.

 

Caption: “Anh từng từ chối em vô số lần, cuối cùng, vẫn để về với em.”

 

Đúng , trước khi Lục Triều An mất trí nhớ không chỉ một lần từ chối Lê Nguyện.

 

Còn : “Tôi sẽ không bao giờ đứng im tại chỗ chờ đợi một người.”

 

Sau đó, Lê Nguyện dây dưa với Lục Triều An rất nhiều lần, lần gần nhất là tháng trước.

 

Lê Nguyện vì hạ đường huyết mà ngất xỉu trong chùa.

 

Trong tay còn nắm chặt vòng nhân duyên giữa ta và Lục Triều An.

 

Cũng không biết là chùa miếu ở đâu linh như .

 

Lần này, cuối cùng ta cũng đạt mong muốn, ở bên Lục Triều An.

 

Nhìn vòng bè như , tôi đột nhiên cảm thấy không cam lòng.

 

Dựa vào cái gì mà vì một màn mất trí nhớ, tôi phải rời đi không rõ ràng như ?

---

03

 

Tôi bắt xe quay về biệt thự của Lục Triều An.

 

Đứng ở cửa, mật mã nhập sai rất nhiều lần, không thể đi vào.

 

Vì thế tôi cố chấp ngồi trên bậc thềm, đợi từ hoàng hôn đến đêm khuya.

 

Cho đến khi trời đổ mưa phùn mịt mù.

 

Lục Triều An mới trở về.

 

Chiếc Rolls Royce màu đen dừng lại trước cửa.

 

Cửa xe mở ra, đôi chân mặc quần tây màu đen cắt may cẩn thận từ bên trong bước ra.

 

Ngay sau đó, là bóng dáng cao lớn thon dài của Lục Triều An.

 

Ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu lên người.

 

Mùi rượu nhàn nhạt bay trong màn đêm.

 

Mang theo một luồng ẩm ướt say lòng người.

 

Làm cho tôi nhớ tới lần đầu tiên chắn rượu cho Lục Triều An, chỉ một ly, đã cho tôi say đến mức tan tác như rạ.

 

Cuối cùng vẫn là Lục Triều An đỡ tôi ra ngoài.

 

Người bên cạnh trêu ghẹo: “Lục tổng, thư ký mới tới không rồi.”

 

Lục Triều An vững vàng đỡ lấy tôi, lười biếng nở nụ :

 

“Một nhóc mà thôi, trông mong gì ở ấy?”

 

Đêm nay, Lục Triều An lại trở về với vẻ trầm mặc ít trước kia.

 

Tôi nín thở, đứng dậy.

 

Phát hiện ra chỉ có mình ấy trở về.

 

Cảm giác nghẹt thở ở lồng ngực, dường như tôi lại có dấy lên chút hi vọng.

 

“Có chuyện gì?” Lục Triều An bước lên bậc thềm, từ trên cao xuống tôi.

 

Tôi móc từ cổ áo ra chiếc nhẫn bị vứt đi: “Đây là nhẫn mua, sao có thể vứt nó đi?”

 

Lục Triều An chiếc nhẫn đôi tôi xâu thành dây chuyền, hờ hững :

 

“Giang tiểu thư, tôi không quen , đã vượt quá giới hạn rồi.”

 

Khi , đang mở cửa.

 

Trên cổ tay lộ ra một sợi dây tơ hồng màu đỏ.

 

Bàn tay đang đưa ra của tôi cứ mà cứng đờ tại chỗ.

 

Lục Triều An rất khó theo đuổi, tôi đã từng theo đuổi nên tôi biết.

 

Tôi lặng lẽ nhét lại sợi dây chuyền vào trong áo.

 

Rồi đổi giọng.   

 

“Em vào thu dọn đồ đạc. Thu dọn xong sẽ đi ngay.”

 

Nếu Lục Triều An 28 tuổi đứng ở đây, ấy nhất định sẽ tôi: “Tính càng ngày càng bướng bỉnh.”

 

Những năm qua đã chiều chuộng tôi đến mức không coi trời đất ra gì.

 

Nếu bắt tôi theo đuổi lại từ đầu, chưa chắc tôi có thể giữ tính tốt như trước.

 

Nhưng Lục Triều An trước mặt không ngăn cản tôi, để tôi vào nhà.

 

Sau đó ngồi bên bàn, tôi tất bật thu dọn đồ đạc.

 

Tôi gói đồ lót chất đống trên sô pha của mình, cùng với ảnh và búp bê lại. 

 

Khi thấy những món đồ lộ liễu như tất lưới và váy lụa hai dây, Lục Triều An vốn trầm mặc không bỗng nhiên bất ngờ túm lấy tay tôi, vẻ mặt vô cùng không vui.

 

“Giang Đường, đúng là không đơn giản.”

 

Sao cơ?

 

Anh cho rằng tôi dùng những thứ này để quyến rũ à?

 

Tôi vừa xấu hổ vừa giận dữ, giật ra khỏi tay : “Tất cả đều là mua... Em, em vốn không muốn mặc.”

 

Lục Triều An trước khi mất trí nhớ, trước mặt người khác thì luôn ra vẻ chính nhân quân tử, sau lưng thì lần nào cũng khiến tôi xấu hổ không thôi.

 

Anh mới là kẻ bi/ến th/ái.

 

Tôi cố nén nước mắt, lại đưa tay về phía chiếc áo lót của ấy.

 

Gân xanh trên trán Lục Triều An nổi lên: “Cô lại muốn gì nữa?”

 

Tôi cố nén khóc hồi lâu, nhỏ nhen :

 

“Những thứ này là do em bỏ tiền mua cho , bảo Lê Nguyện mua đồ mới cho đi, đừng mặc đồ của em nữa.”

 

Môi Lục Triều An mím chặt, có vẻ đang rất giận.

 

“Không phải ai cũng như , chỉ nghĩ đến mấy chuyện tầm thường trên giường.”

 

“Làm sao tôi có thể ra loại chuyện này ?”

 

Còn không phải lôi kéo tôi đánh trận đêm khuya sao?

 

Tôi khóc nức nở hét lên với :

 

“Anh đúng là giả vờ, chính em trở nên hư hỏng, giờ lại trách em?”

 

Lục Triều An bỗng ngơ ngác, một lúc lâu sau đẩy tôi ra ngoài.

 

Không kiên nhẫn thấp giọng mắng: “Thu dọn xong rồi thì cút đi.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...