Người Yêu Tôi Bị [...] – Chương 1

VĂN ÁN

Ngày đăng ký kết hôn, tôi nhận tin Lục Triều An mất trí nhớ.

 

Khi vội vàng chạy tới bệnh viện, lại nghe thấy ấy :

 

“Lục Triều An 28 tuổi thích nữ thư ký thấp kém, Lục Triều An 18 tuổi lại vĩnh viễn thích Lê Nguyện.”

 

Lê Nguyện rúc vào lòng ấy, hốc mắt đỏ bừng:

 

“Nhưng ấy đã theo đuổi tám năm, cũng đồng ý kết hôn với ấy rồi.”

 

Lục Triều An sững sờ trong chốc lát thì ôm ta vào trong lòng :

 

“Yên tâm, không chữa trị nữa, thằng kh/ốn kia cũng sẽ không quay lại nữa.”

---

01

 

Khi tôi lao vào bệnh viện, trên đầu gối còn dính bùn.

 

Mưa to xối xả giội ướt nên tôi cực kỳ nhếch nhác.

 

Trên điện thoại là tin nhắn của em Lục Triều An gửi đến.

 

“Giang Đường, không đăng ký kết hôn rồi.” 

 

“Anh Lục gặp tai nạn xe, đang nằm ở bệnh viện.”

 

“Mau đến đây.”

 

Bởi vì sốt ruột, trên đường đi tôi đã té ngã.

 

Máu dính vào chiếc váy mới, đâu cũng thấy đỏ.

 

Tôi mặc kệ đau đớn, sau khi hỏi rõ số phòng thì khập khiễng lao đến.

 

Anh em của Lục Triều An ngăn tôi lại, thở dài.

 

“Chị dâu, chị phải chuẩn bị tâm lý.”

 

“Anh ấy mất trí nhớ rồi, hoàn toàn không nhớ chị.”

 

Dứt lời, tiếng cốc thủy tinh nện lên cửa, giọng lạnh lùng của Lục Triều An truyền ra.

 

Hoàn toàn mất đi vẻ trầm ổn ngày xưa.

 

“Anh không thể nào buông bỏ em để kết hôn cùng một nữ thư ký thấp kém.”

 

“Lê Nguyện, em đừng có lừa .”

 

Tôi cứng đờ tại chỗ.

 

Bỗng chốc cảm thấy sét đánh ngang tai.

 

Nữ thư ký thấp kém.

 

Mấy chữ này, tựa như một lưỡi d.a.o sắc bén thình lình xuất hiện, mạnh mẽ ghim vào n.g.ự.c tôi.

 

Làm tôi không thở nổi.

 

Lục Triều An từng dùng hết thảy các xưng hô thân mật “Đường Đường, Tiểu Đường, bé ngoan, cục cưng” để gọi tôi.

 

Nhưng chưa từng gọi tôi là nữ thư ký thấp kém.

 

Nước mắt không chịu khống chế mà rơi.

 

Tôi giống như khổ mình mà đẩy cửa ra, thấy Lục Triều An mạnh mẽ ôm vai của mối đầu.

 

Hốc mắt Lê Nguyện đỏ bừng, giống thỏ con chịu uất ức.

 

“Nhưng thực sự đã ấy rồi.”

 

“Sau khi ấy theo đuổi tám năm.” Giọng của Lê Nguyện nghẹn ngào, mang theo nỗi tuyệt vọng: “Anh đã vứt bỏ em.”

 

Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng hô hấp khó khăn của Lục Triều An.

 

Và tiếng nấc nghẹn ngào uất ức của Lê Nguyện.

 

Lục Triều An kề đầu vào vai ta, giọng khàn đặc: “Tiểu Nguyện, vô cùng tin tưởng giờ phút này người là em.”

 

“Lục Triều An 28 tuổi thích nữ thư ký thấp kém, Lục Triều An 18 tuổi lại vĩnh viễn thích Lê Nguyện.”

 

“Anh sẽ không điều trị mất trí nhớ, Lục Triều An tổn thương em kia cũng sẽ không quay lại nữa.”

 

Bọn họ tha thiết ôm lấy nhau.

 

Giống như người lâu ngày gặp lại.

 

Tôi kích đẩy cửa ra.

 

Cửa đập vào tường, phát ra tiếng vang lớn.

 

Lục Triều An nghe thấy tiếng quay đầu lại .

 

Mặt mày dịu dàng đẹp đẽ tràn đầy lạnh nhạt và không vui vì bị người khác quấy rầy.

 

Anh thực sự không nhận ra tôi nữa.

 

Bóng dáng từng che mưa chắn gió cho tôi, giờ đây đang bảo vệ người phụ nữ khác ở sau lưng.

 

“Lục Triều An, đang ?”

 

Tôi tiến lên một bước, muốn kéo tay ấy.

 

Tôi muốn với , không phải như đâu.

 

Lê Nguyện là quá khứ đã cắt đứt của Lục Triều An.

 

Tôi không thấp kém.

 

Cũng không hoại cảm của bất kỳ ai.

 

Trước khi tôi lên tiếng, Lê Nguyện giãy ra khỏi cái ôm của Lục Triều An.

 

Ánh mắt kiên quyết:

 

“Cô ấy mới là của ...”

 

“Em phải rời đi rồi.”

 

Lục Triều An nắm lấy cổ tay của Lê Nguyện, dùng ánh mắt bình tĩnh, không ai xen vào tôi.

 

“Người phải rời đi là ta.”

 

“Không phải em.”

 

Theo lời của , vang lên tiếng leng keng.

 

Nhẫn đính hôn của chúng tôi bị Lục Triều An tháo ra, vứt vào thùng rác.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...