Người Yêu Qua Mạng [...] – Chương 3

07

Sáng hôm sau lúc mở mắt ra, xém chút nữa thì tôi đã bị dọa đến hồn vía lên mây rồi.

Tôi ôm lấy trái tim đang đập loạn, thở phào mấy hơi.

Bạn cùng phòng Ninh Manh đang chống cằm ngồi ở phía trên đỉnh đầu giường của tôi với gương mặt hóng chuyện, tôi toe toét: "Tinh Đại, cậu dậy rồi hở?"

Thấy dáng vẻ này của cậu ấy tôi liền biết người kia muốn gì, dụi dụi mắt rồi hằn học : "Ừm, dậy rồi, xém xíu bị cậu hết hồn đến mức không thể dậy nữa rồi."

"Úi trời, còn không phải là người ta sợ sẽ đ.á.n.h thức cậu hay sao~"

"Vậy rồi cậu muốn dọa c.h.ế.t mình hay sao?"

Ninh Manh bày ra vẻ mặt áy náy: "Người ta chỉ là muốn là người đầu tiên ăn dưa thôi mà!"

Cái bản tính nhiều chuyện thâm niên đó của Ninh Manh từ lâu đã kìm không nổi, nhanh chóng lấy điện thoại ra đưa cho tôi xem: "Nhanh nhanh nhanh, với mình đi cậu có thủ khoa trường mình từ lúc nào hả, rồi mối quan hệ giữa cậu với trùm trường là như nào nữa?"

Đứng đầu topic thảo luận của trường là "Thủ khoa Trần Mục Niên thẳng thắn công khai!"

Tấm hình đầu tiên là ảnh chụp màn hình dòng status của Trần Mục Niên, caption là [Không có ý gì khác hết, chỉ muốn là tôi rồi].

Đi kèm là hình chụp chung của tôi với Trần Mục Niên.

Tấm thứ hai thứ ba đều là ảnh spam trên diễn đàn, tất cả những tiêu đề bài đăng đều biến thành một câu:

"Trần Mục Niên đương rồi!"

Không sai, đây đều là do tôi .

Nguyên nhân rất đơn giản, dùng nick của Trần Mục Niên đăng bài thì tôi sợ là không ai phát hiện, cho nên mới nghĩ ra cách spam diễn đàn như này.

Nguyên nhân chủ yếu chính là sợ Thẩm Yến Thời không biết.

Rất rõ ràng, bây giờ thì cậu ta đã biết rồi.

Bởi vì hot topic thứ hai là "Thủ khoa công khai, trùm trường tiếp chiến!"

Bài đăng thứ ba ở bên dưới có tiêu đề là "Hai nam cướp một nữ, rốt cuộc Trần Tinh Đại có sức hút gì?"

Tôi: "???"

Tình huống gì đây?

Tôi giật điện thoại qua , mở bài đăng thứ ba lên, chữ phía trên tôi chưa kịp kỹ thì đã click mở hình ảnh, có nick của Thẩm Yến Thời đang bình luận ở dưới bài đăng của Trần Mục Niên: "Rút đao đi!"

Sau đó, Thẩm Yến Thời đã đăng một dòng status, là ảnh chụp màn hình tin nhắn riêng gửi cho Trần Mục Niên, trên đó chỉ có một dòng tin nhắn mà cậu ta gửi: "Chủ nhật tuần sau ở con hẻm sau phố, dắt thêm nhiều người chút, mắc công tôi ức hiếp ."

Tôi dứt khoát bị choáng váng, sao tiết diễn ra lại không giống như trong dự tính của tôi ?

Đúng là quái lạ mà.

Sao tôi lại có chút không hiểu hành quái đản này của Thẩm Yến Thời ?

Không phải là cậu ta thích tôi rồi đó chứ?

Tôi đang rầu rĩ, cùng phòng ngủ ở giường phía trên tôi lại đi vào với sắc mặt khó coi, thấy tôi lại vô cùng lạnh lùng mà một câu: "Thẩm Yến Thời đang ở dưới lầu, gọi cậu xuống."

!!!

Lời này giống hệt một cơn sấm sét đ.á.n.h thẳng vào đầu tôi.

Quan trọng nhất là cậu ta vẫn còn chưa hết.

"Lúc tôi lên lầu cũng thấy Trần Mục Niên, có lẽ là cũng tìm cậu."

Vừa dứt lời thì điện thoại của tôi cũng vang lên, không nằm ngoài dự đoán, chính xác là Trần Mục Niên.

Cả người tôi tê rần, run rẩy ấn nút nghe.

Trần Mục Niên: "Trần Tinh Đại, đang ở dưới lầu ký túc xá của em, em nhanh chóng xuống đây."

08

Tôi nhắm mắt, kì kèo đi xuống lầu, thấy có hai bóng người đang đứng dưới tán cây. Một người thì khoanh tay trước ngực, dáng vẻ hậm hực, lông mày cau có đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi.

Người còn lại thì dựa vào thân cây, dáng vẻ như đám con ông cháu cha bất trị, thong dong nghịch lấy cái hộp quẹt trong tay.

Thấy tôi xuống lầu, Thẩm Yến Thời hờ hững đóng hộp quẹt lại, nhướng mắt qua, ánh mắt đầy ý vị.

Tôi dừng bước, trong lòng căng thẳng muốn c.h.ế.t đi .

Chấn chỉnh xong xuôi, hít vài hơi thật sâu, tự nhủ với mình mấy lần: Đừng hoảng hốt, chuyện nhỏ thôi.

Một phút sau, tôi loạng choạng bước tới, nũng na nũng nịu thốt một câu vô cùng thảo mai: "Niên Niên..."

Trần Mục Niên mấp máy khóe môi, biểu cảm khó hình dung như thể đang "Đừng có mà qua đây".

Lúc tôi kệch cỡm chạy tới trước mặt Trần Mục Niên, muốn ôm chầm lấy người kia để diễn cho chân thật hơn một chút thì lại bị Thẩm Yến Thời tóm lấy cổ tay, kéo tôi qua một bên.

Sau một màn trời đất quay cuồng, lưng tôi đã bị chặn lại trên thân cây.

Não có chút bấn loạn, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy giọng của Thẩm Yến Thời vang lên: "Nhào về hướng nào đấy? Bạn trai của cậu đang ở đây nè."

Cậu ta từ trên cao cúi xuống tôi, đuôi mắt phượng dài híp lại, lười nhác càn rỡ : "Lại muốn cắm sừng ở ngay trước mặt tôi à?"

Tôi chớp chớp mắt, khẽ nghiêng qua mà trừng mắt bừa: "Hình như, cậu mới là kẻ thứ ba đó."

Thẩm Yến Thời thoáng sửng sốt, tức giận đến bật : "Được, cậu cho kẻ thứ ba tôi đây chen chân vào một chút nhé?"

Từ góc độ của tôi có thể thấy rõ đường nét xương quai hàm có hơi sắc sảo của cậu ta, còn cả yết hầu kia khẽ cuộn nhẹ lên.

Lúc cậu ta chuyện, yết hầu chuyển rất rõ ràng.

Tôi đến có chút ngây ngốc, nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ.

Một hành nuốt nước bọt thiếu kiềm chế của tôi lại khiến Thẩm Yến Thời nhẹ.

Tôi xấu hổ ho khan hai tiếng, dời tầm mắt đi.

"Muốn thì cứ , trai của cậu chẳng lẽ không thể cho cậu sao?"

Tôi có chút bối rối, mặt đỏ ửng.

"Thẩm Yến Thời, cậu tránh xa nó ra một chút cho tôi."

Trần Mục Niên kéo tôi ra, đồng thời lên tiếng cảnh cáo Thẩm Yến Thời.

Trần Mục Niên bỗng nhiên lên tinh thần chiến đấu.

Bầu không khí giữa hai người thoáng căng thẳng đầy mùi thuốc súng, âm thầm phân cao thấp.

Ngay lập tức, xung quanh có rất nhiều người tụ tập đi tới, ai cũng đều cầm điện thoại giơ lên để quay chúng tôi, thậm chí còn có vài nữ sinh còn kích hơn cả tôi.

Thẩm Yến Thời nhoẻn đôi môi đỏ lên nở nụ , tiến một bước về phía Trần Mục Niên, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo:

"Nếu tôi cứ không thì sao?"

Bầu không khí đã gay cấn tột độ, chỉ cần chạm vào là một trận chiến lớn sẽ lập tức xảy ra.

Tôi cũng vì thế mà khẩn trương theo.

Bỗng nhiên tôi bị Thẩm Yến Thời kéo tới trong trạng thái không kịp phòng bị, não bộ cũng không kịp load thì bên eo đã có thêm một bàn tay ôm lấy.

Ngay lập tức, trên môi còn cảm nhận một cảm mềm mại.

Mềm mại, ấm áp, còn có mùi thuốc lá.

Bầu không khí lập tức đóng băng mất mấy giây.

Quần chúng đứng ăn dưa ở xung quanh kinh ngạc ồ lên!

Tôi trợn tròn hai mắt, cả người cứng ngắc ngay tại chỗ, đầu óc rối bời.

Tôi là ai?

Tôi đang ở đâu?

Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì ?

... Thẩm Yến Thời hôn tôi?

Một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã lập tức tách ra, lại khiến trái tim của tôi mất đi trọng lượng, đập nhanh kịch liệt.

"Thẩm Yến Thời!"

Trần Mục Niên giận đến đỏ mắt, siết chặt nắm vung mạnh về phía của Thẩm Yến Thời.

nặng nề đó đ.á.n.h thẳng vào mặt của người kia.

Thẩm Yến Thời không kịp đề phòng, bị đ.á.n.h đến khóe miệng tươm máu.

Dù bị đ.á.n.h cậu ta vẫn duy trì dáng vẻ vô lại ngả ngớn như cữ, dùng đầu lưỡi đẩy nửa bên mặt bị đ.á.n.h, lau đi máu bên khóe miệng rồi về phía tôi, : "Có phải cậu nghĩ rằng chỉ cần cậu và ta công khai nhau thì tôi sẽ buông tay?"

Trong lòng tôi thoáng căng thẳng bấn loạn, cậu ta đoán chuyện trên diễn đàn là do tôi rồi.

09

Tôi không lên tiếng, không biết trả lời cậu ta như nào.

Trần Mục Niên sợ cậu ta sẽ gì đó với tôi nữa bèn che chắn tôi ở sau lưng.

Thẩm Yến Thời trầm mặc mấy giây, sau đó lại phì một tiếng: "Trần Tinh Đại, tôi cũng đâu có tệ như chứ?"

Còn chưa rõ hết lời thì đã nghe một giọng như ở cõi âm truyền tới từ phía xa.

"Cái đám ranh con này, lại dám đ.á.n.h nhau trong trường học hả!"

Nương theo âm thanh ấy là thầy chủ nhiệm trường đang cầm thước chạy như bay tới đây.

Chỉ trong nháy mắt, quần chúng ăn dưa như ong vỡ tổ, ồn ào bỏ chạy tán loạn.

Trần Mục Niên là người phản ứng đầu tiên, vỗ vai của tôi muốn kêu tôi nhanh chạy.

Tôi ngây ra một lúc, vừa muốn chạy thì đã bị thầy chủ nhiệm tóm lại rồi.

Tiêu rồi, toang rồi.

Ba người bọn tôi bị mắng một trận ở văn phòng.

Bị mắng cùng với bọn tôi còn có ba giáo viên chủ nhiệm của ba đứa.

Thầy chủ nhiệm trường tức giận trừng to đôi mắt, cầm thước chỉ chỉ trỏ trỏ vào ba người bọn tôi: "Yêu sớm, đ.á.n.h nhau, hack mạng của trường, ba đứa cũng giỏi quá rồi ha!"

"Rốt cuộc ba đứa có coi nội quy của trường ra cái gì không , có còn coi giáo viên chủ nhiệm ra cái gì không?"

"Ba đứa tụi em, một đứa lớp 12, hai đứa lớp 11, rõ ràng là đang trong chương trình học nặng nhất, những học khác đều nghiêm túc học hành, còn mấy đứa thì sao?"

"Yêu đương sớm thì bỏ đi, còn bày đặt đi hack mạng của nhà trường. Đ.á.n.h nhau thì cũng bỏ đi, lại còn đ.á.n.h ở dưới lầu của ký túc xá. Mấy đứa còn muốn gì nữa? Muốn gì nữa hả?"

Thầy chủ nhiệm trường giận đến đỏ mặt tía tai, khàn giọng mắng ở trong văn phòng.

Tôi và Trần Mục Niên thì nghiêm túc đứng đó, còn Thẩm Yến Thời thì lại bày ra dáng vẻ cà rỡn không nghiêm túc.

"Thầy Trương, nghỉ tí rồi mắng tiếp, sức khỏe của thầy không tốt, đừng để tí nữa phải cõng thầy đi."

Câu này khiến thầy chủ nhiệm trường vô cùng tức giận, cả người run rẩy chỉ vào Thẩm Yến Thời: "Em, em, em..."

Ngay sau đó, thầy chủ nhiệm trường trợn hai mắt, dùng tay đè lại cơ thể của mình mà thở dốc.

Chủ nhiệm lớp tôi thấy thế bèn vội vàng dìu ông ấy ngồi xuống.

Chủ nhiệm lớp của Thẩm Yến Thời cũng giận đến mặt mày tối sầm lại, ngón tay run rẩy chỉ vào cậu ta rồi : "Thẩm Yến Thời, em có thể nào để tôi bớt lo một chút không? Em coi em chọc tức thầy chủ nhiệm rồi đó."

Thẩm Yến Thời bày ra vẻ mặt vô tội, không chút nghiêm túc nào.

Chủ nhiệm lớp của Trần Mục Niên mới đi qua, hỏi ấy: "Em bị cái gì hả? Sắp sửa thi tốt nghiệp tới nơi rồi, em lại sớm vào lúc này, em..."

Trần Mục Niên: "Thầy à, em không có sớm, nó là em của em."

Thầy chủ nhiệm của ấy sửng sốt, thoáng qua tôi rồi im lặng không thêm gì nữa.

Thầy chủ nhiệm trường chỉ vào ba người bọn tôi: "Kiểm điểm, nhất định phải viết kiểm điểm! Năm trăm... Một ngàn bản kiểm điểm, viết không xong thì không lên lớp!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...