Tối hôm đó, tôi đang ở trong ký túc xá đắp mặt nạ lại bỗng nghe tiếng hét đầy sợ hãi của ai đó lướt tin tức trên diễn đàn của trường.
"Trời đất ơi, trùm trường với thủ khoa trường mình đ.á.n.h nhau kìa!"
Tôi giật mình trước âm thanh rất đỗi khiếp sợ của cùng phòng, dứt khoát ngồi bật dậy: "Cái gì? Cậu ai đ.á.n.h nhau cơ?"
"Là Thẩm Yến Thời và Trần Mục Niên của trường mình đ.á.n.h nhau, nghe là vì một ."
What?
Đầu tôi ngưng trệ, lập tức hóa đá.
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là...
Không lẽ Thẩm Yến Thời nghe tôi "Bạn trai qua mạng là thủ khoa" nên cậu ta mới đ.á.n.h Trần Mục Niên một trận đó chứ?
Trong lúc tôi đang thấp thỏm, cùng phòng bỗng quay đầu hỏi tôi: "Tinh Đại, cậu có biết đó là ai không?"
Tôi bật thốt lên theo phản xạ có điều kiện: "Nhất định không phải là mình!"
Đúng lúc này, điện thoại di của tôi bỗng rung lên.
Tôi run rẩy cả người!
Trần Mục Niên!
Trần Mục Niên: [Em với Thẩm Yến Thời có quan hệ gì ?]
Trần Mục Niên hỏi thẳng tôi, không lẽ suy đoán của tôi là thật đó chứ?
Tôi trả lời: [Không liên quan]
Trần Mục Niên: [Cậu ta đ.á.n.h , vì em đó!]
Quả nhiên...
Vào lúc tôi đang suy nghĩ nên phải trả lời như nào, Trần Mục Niên lại gửi tin nhắn tới.
Trần Mục Niên: [Chân đạp hai thuyền? Trần Tinh Đại, cóc ghẻ tưởng mình là thiên nga như em cũng là đa quá chứ nhỉ?]
Tôi: [...]
Hu hu hu... Tôi không phải, tôi không có mà.
Tôi là bị sắc đẹp mê muội con tim, tôi vì cơ bụng tám múi trong hình thôi mà...
Trần Mục Niên tiếp tục mắng tôi mấy câu nữa, tôi chịu không nổi nữa mới gửi qua một câu đầy nức nở:
"... Anh không còn em nữa sao?"
Trần Mục Niên: [Từ giây phút em khiến cho Thẩm Yến Thời đ.á.n.h thì đã hết rồi.]
... Tôi khóc.
Tôi oan ức quá mà.
05
Chuông tan học vừa reo, tôi đang chuẩn bị dọn dẹp tập sách rồi tới siêu thị mua giỏ trái cây tặng Trần Mục Niên thì trong phòng học lại rối tung phèo một trận.
"Chị dâu, đại ca tới thăm chị nè."
Tôi: "!!!"
Tim của tôi bị dọa đến thoáng ngừng đập, Thẩm Yến Thời đã dắt đám đàn em của cậu ta tìm tới lớp học rồi.
Cái tên tóc vàng đó bị cái gì thế?
Sao lại gọi là chị dâu chứ?
Tôi với đại ca của mấy người không có quan hệ gì hết, gọi như sẽ rất dễ khiến họ hiểu lầm tôi đó có không?
Nhưng mà bây giờ dù gì thì cũng đã trễ rồi, các học xôn xao phóng ánh mắt về phía tôi.
Chuyện này khiến tôi cảm thấy có chút xấu hổ không dám người khác, che mặt kéo Thẩm Yến Thời chạy ra khỏi phòng học.
Bên trong lớp học trống, Thẩm Yến Thời ngồi trên bàn học với thái độ hách dịch, hai tay ôm ngực, tôi với ánh mắt tựa tựa không.
Tôi bị cậu ta chằm chằm tới mức có chút sợ hãi: "Rốt cuộc là cậu muốn gì?"
Cậu ta mở miệng, ngả ngớn : "Làm gì đâu, tới thăm trên mạng ở ngoài đời thực của tôi thôi mà."
Tốc độ lúc tới chữ " " kia chậm lại rõ rệt, kéo dài giọng ra đầy ý vị.
Nói thật thì tôi vừa ngượng vừa sợ.
Cậu ta vốn có một gương mặt sắc sảo, trên trán còn có vết sẹo, dáng vẻ lại có một chút cảm giác lạnh lùng nghiêm khắc thoáng qua có cảm giác rất khó gần, lại có chút hung hăng. Cộng thêm quả đầu tóc ngắn lởm chởm màu xám khói, đúng kiểu một cậu ấm kiêu căng khó dạy.
Lòng tôi bồn chồn, yếu ớt lên tiếng: "Không phải tôi đã là chúng ta không hợp nhau rồi sao?"
Thẩm Yến Thời thoáng rũ hàng lông mày xuống, hời hợt "Ồ" một tiếng: "Không hợp nhau à? Tôi cảm thấy rất hợp kìa!"
Tôi bày ra vẻ mặt không biến sắc, hơi thở cũng không gấp gáp, vô dụng lặp lại lần nữa: "Nửa kia của tôi..."
"Cái tên trai qua mạng khác đó à?"
Cậu ta trực tiếp cắt ngang lời của tôi.
"Tối qua tôi đã chào hỏi rồi, người ta đồng ý tác thành cho hai chúng ta đó."
Tôi: "???"
Tôi cả kinh đứng hình mất trăm năm, Trần Mục Niên mà lại bán đứng tôi?
Trong một thoáng, tôi lại bỗng nảy ra một kế sách khác: "Tôi có "Bạn trai qua mạng" đó là thủ khoa trường của mình đâu."
Thẩm Yến Thời lại lên, thấp giọng mà lười nhác hỏi tới: "Được rồi, cậu cho tôi biết là trường nào đi, trường cấp ba số một cạnh bên? Hay là trường cấp ba số bốn?"
Thấy người kia không có ý định bỏ qua cho tôi nếu tôi không cho hắn biết.
Lại nhớ tới ngày hôm qua, chẳng qua tôi chỉ thuận miệng câu " trai qua mạng" là thủ khoa thôi mà cậu ta đã tưởng là trường này rồi tìm đ.á.n.h người ta rồi.
Nếu tôi lỡ bừa là trường nào đó thì không chừng cậu ta sẽ lại đi đ.á.n.h người ta.
Tôi ngẩng đầu lên Thẩm Yến Thời, yếu ớt hỏi một câu: "Nếu như tôi rồi, cậu sẽ lại đi đ.á.n.h người ta à?"
Cậu ta híp mắt lại, nở nụ đáp: "Xã hội hòa bình, sao có thể tùy tiện đ.á.n.h người chứ."
Có quỷ mới tin cậu đó.
Trông cái dáng vẻ này của cậu, rõ ràng chính là đang "Nhanh cho tôi biết là cái tên điếc không sợ súng nào lại dám cắm sừng lên đầu ông đây".
Tôi dè dặt dò hỏi: "Vậy hay là, tôi tìm lại cái người đã bán nick cho tôi trước đó giúp cậu nhé?"
Nói xong, tôi lặng lẽ quan sát phản ứng của cậu ta. Nhìn thấy trong mắt người kia lóe lên một tia u ám, trái tim nhỏ bé của tôi lập tức thoáng run sợ.
Nếu như ánh mắt có thể người, tôi nghĩ bây giờ tôi đã thành cát bụi rồi.
"Được thôi, cậu thử đi."
Đại khái thì nghĩa bóng chính là "Cậu dám không?"
Quả không uổng là một kẻ tàn bạo ngang ngược, chỉ dùng giọng điệu nhẹ tênh theo gió thôi cũng có thể khiến người ta rợn tóc gáy, tiểu nữ đây nghiêng người nể phục rồi.
Tôi dứt khoát thừa nhận không giấu nữa: "Được rồi, " trai qua mạng đó của tôi" chính là Trần Mục Niên đó."
Cứ như nghe câu trả lời khiến mình hài lòng, sát khí trong đôi mắt của tên tàn bạo ngang ngược kia khẽ thu hồi lại: "Vậy là, ?"
Hu hu hu...
Tôi có thể không phải nữa sao?
06
Buổi tối, tôi nằm trên giường lăn qua lăn lại, hồi lâu không có ngủ , dây thần kinh cứ sục sôi như kiểu ăn phải thuốc kích thích, trong đầu đều là chuyện [Tôi trở thành của trùm trường].
Tôi có gửi vài tin nhắn cho người đã bán nick cho tôi, đã hơn một giờ rồi vẫn không nhận một câu trả lời.
Khi tôi thấy trang chủ của tài khoản người bán kia hiển thị "online 7 phút trước" thì đùng đùng tức giận.
Tức giận theo kiểu mà miệng thét ra lửa ấy.
Khẳng định là ta đã đọc tin nhắn của tôi!
Cơn tức tối khiến tôi trở thành kẻ ác, lần nữa gửi cho người kia một tin nhắn: [Cô còn không trả lời nữa, có tin là tôi sẽ tìm thẳng tới hacker, lần theo địa chỉ IP tìm tới nhà luôn không?]
Đúng là không có hù dọa ta đâu, tôi có quen biết hacker thật đó.
Tin nhắn gửi đi chưa một phút thì đối phương đã phản hồi lại: [Cục cưng, tui đây.]
Mặt tươi .jpg
Tôi: [Tôi hỏi , trước khi bán nick cho tôi có biết gì về thân phận thật sự của người trai qua mạng đó hay không?]
Cô ta: [Không biết á cục cưng ơi.]
Tôi: [...] [Vậy bây giờ tôi muốn trả hàng, bán lại nick cho người khác đi.]
Cô ta: [Cưng ơi, hàng đã bán rồi miễn trả lại ha~ Hơn nữa trước đó tui cũng đã có nhắc nhở là "Tình qua mạng đầy nguy hiểm, mua bán phải cẩn thận" rồi đó sao, là xem ảnh rồi khen ta đẹp trai một hai muốn mua mà.]
Tôi: [...]
Dù là thế... Nhưng cậu ta chính là Thẩm Yến Thời đó, là trùm trường số một trong trường của tôi đó.
Haiz, khỏi thêm gì nữa, tất cả là do tà răm cái thân mà.
Nhịn một lúc trời yên biển lặng, lùi một bước càng nghĩ lại càng tức.
Tôi có lỗi, Trần Mục Niên cũng có lỗi. Tôi bắt ấy ra bia đỡ đạn, ấy lại với người ta đồng ý tác thành cho bọn tôi.
Đúng , đều là do ấy!
Nếu như ấy thừa nhận là trai của tôi, tôi cũng không tin Thẩm Yến Thời có thể ra mấy chuyện như cướp người khác .
Đúng , nếu như tôi với Trần Mục Niên xác định quan hệ rồi, chắc Thẩm Yến Thời sẽ không thể nào đi cướp của người khác đâu nhỉ?
Trong đầu tôi bỗng nhảy ra một suy nghĩ táo bạo.
Nghĩ tới đây, tôi ngồi bật dậy từ trên giường, gọi điện thoại cho người hacker của mình.
Nửa tiếng sau, người hacker đó gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi lên diễn đàn thử tác phẩm của cậu ta, tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
Hy vọng sáng mai người trong cuộc kia thấy cũng có thể hài lòng.
Bạn thấy sao?