Cứu với!
Tôi đã dùng tiền mua lại nick này thật mà.
Thật khi ấy là do tôi thấy người trong hình đẹp trai quá nên mới chấp nhận bỏ ra hai ngàn tệ để mua lại nick này, lúc mua xong tôi mới phát hiện ra ảnh chụp mà người kia gửi cho mình rất giống với Thẩm Yến Thời - tên đầu gấu của trường tôi.
Thế là tôi giả vờ dò hỏi đối phương, ai mà ngờ .... Tôi thực sự không ngờ tới.
Quả thực là cậu ta.
Bây giờ phải sao đây, hai tên đàn em của cậu ta đang chắn ở hai bên trái phải của tôi, còn cậu ta thì đứng ở giữa bao vây tôi không có kẽ hở.
Thẩm Yến Thời phả ra một ngụm khói thuốc, khẽ , vênh váo : "Cậu nghĩ xem tôi có tin không?"
Tôi lạnh sống lưng, chớp mắt đáp: "Tôi nghĩ... chắc là cậu sẽ tin... nhỉ."
Có thể , chữ "nhỉ" tôi ở cuối câu kia không hề có một chút sức lực nào.
Hu hu hu.
Anh hai ơi, tôi mua nick thật mà, chỉ vì hám sắc muốn xem ảnh của cậu nên mới mua đó.
Tôi không dám như thế với cậu ta, tôi sợ cậu ta l.ộ.t d.a tôi mất.
Trước kia tôi đã từng tận mắt thấy một mình cậu ta đ.á.n.h gục hết năm ông thầy quân sự.
Lúc đó, tay trái cậu ta tung một cú, tay phải tung một cú khác, cộng với một đòn quét chân, đã lập tức quật ngã ba thầy quân sự.
Hai thầy còn lại thì trực tiếp bị cậu ta hạ đo ván, vô cùng khốc liệt.
"Cậu tên là Trần Tinh Đại đúng không?"
Thẩm Yến Thời hỏi tôi.
Tôi vừa định lắc đầu không thì tên tóc vàng ở bên trái cướp lời, : "Đại ca, nó đúng là Trần Tinh Đại đó, hồi trước thằng sáu còn tỏ với nó nữa kia."
Tôi: "???"
Rồi thằng sáu là thằng nào nữa?
Tôi trợn tròn hai mắt, tôi người ta tỏ bao giờ đâu trời?
"Hừ!"
Thẩm Yến Thời khẩy, tôi thì toát mồ hôi hột.
Khoảnh khắc tôi ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt màu nâu đậm của cậu ta, trái tim tôi bỗng đập nhanh một nhịp.
Tôi yếu ớt biện minh: "Noí sao nhỉ, nếu tôi là tôi không quen thằng sáu nào, cậu cũng sẽ không tin đúng không?"
Cậu ta hời hợt hạ cặp chân mày đang nhếch xuống, lơ đễnh đáp: "Tin chứ, sao lại không thể tin ?"
"Vậy rồi, mẹ của tôi kêu tôi về nhà ăn cơm á, tôi đi trước ha."
Nói xong, tôi đẩy tên tóc vàng ở bên cạnh ra muốn chuồn đi, không ngờ lại bị tóm cổ lại.
Thẩm Yến Thời túm sau áo tôi, lôi ngược tôi lại.
Lúc đó tôi sợ hãi vô cùng, rất sợ cậu ta sẽ đ.á.n.h tôi.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, chắn hai tay ở trước ngực, run run : "Cậu đừng đ.á.n.h tôi."
"Vậy mắc mớ gì cậu lại chạy?"
Tôi mấp máy môi, uất ức : "Mẹ của tôi gọi tôi về ăn cơm thật mà, tôi không gạt cậu."
Thẩm Yến Thời hơi cụp mi xuống, tôi không chớp mắt, cũng không lên tiếng.
Tôi thì cậu ta với ánh mắt tha thiết, giọng điệu vừa nhỏ nhẹ vừa dịu dàng: "... Cục cưng, cho em đi nha, không ạ?"
Xung quanh bỗng nhiên im bặt, cậu ta thoáng sửng sốt, tôi nhân cơ hội đó mà lần nữa chạy thoát khỏi vòng vây.
Tiếng tên tóc vàng vội vàng hô hoán ở phía sau: "Đại ca, con nhỏ đó chạy rồi."
Tiếp đó là giọng trầm khàn khác vang lên, tên đàn em còn lại vốn từ đầu buổi tới giờ chưa hề lên tiếng bỗng : "Đồ ngu, còn không hiểu nữa hả, đó là chị dâu của mình đó."
02
Chị dâu cái đầu nhà cậu á!
Ai cái chức chị dâu này thì đi, dù sao thì tôi không đâu.
Làm của trùm trường, tôi không thèm.
Nếu như biết trước người trong hình là trùm trường, có kiểu gì thì tôi cũng sẽ để dành hai ngàn tệ kia lại.
Giờ thì hay rồi, tiền không có, cũng không luôn.
Tôi rưng rưng nước mắt xóa kết với tên đầu gấu Thẩm Yến Thời, lại xóa luôn cái app xã giao khiến lòng người quặn thắt kia.
Trước giờ hay nghe người ta qua mạng không đáng tin cậy, bây giờ thì tôi tin rồi.
Nhớ lại quá khứ lúc đầu bị lừa cũng đều là do chủ nick cũ có với tôi, người đó và tôi ở cùng một thành phố.
Còn gửi cho tôi một đống hình chụp đều không để lộ mặt, trong số đó có một tấm hình chụp nửa người trên đầy bọt xà phòng của đối phương, từ góc mặt trong ảnh vừa đã biết là trai đẹp rồi, có cả cơ bụng săn chắc rõ ràng, đúng thật là quá kích thích tôi luôn.
Tôi suy đi nghĩ lại, ở cùng thành phố, biết đâu lúc gặp mặt lại có khi tìm luôn thì sao.
Thế là, đầu óc hưng phấn bèn mạnh tay chi ra hai ngàn tệ.
Thực ra, nhắn tin trò chuyện thì cũng vẫn ok, có trách thì trách tôi thông minh thái quá.
Tôi phát hiện ra một vài chi tiết nhỏ bên trong hình chụp mà người kia gửi cho mình, ví dụ như màu tóc của người kia là xám khói, mà màu tóc của trùm trường Thẩm Yến Thời cũng là màu xám khói.
Mặc dù không có tấm ảnh nào chụp thẳng mặt, tôi phát hiện tên lỗ tai của người kia có một nốt ruồi đen, trùng hợp ngày trước cùng phòng Ninh Manh của tôi có thuận mồm một câu trên diễn đàn của trường "Hóa ra trên lỗ tai của Thẩm Yến Thời không phải là lỗ thủng do bấm lỗ tai, là nốt ruồi á".
Tôi như bừng tỉnh, có một suy đoán rất táo bạo.
Thêm nữa, ngày hôm đó tôi cùng Ninh Manh tới sân bóng rổ xem thi đấu, lúc đó Thẩm Yến Thời mặc một bộ quần áo thể thao màu đỏ xanh, tối đó tôi lại nhận ảnh chụp cơ bụng của người nhỏ bé gửi tới, người kia ở trong hình cũng mặc bộ quần áo thể thao màu đỏ xanh.
Như không phải là trùng hợp quá rồi sao?
Hạt giống nghi ngờ cắm rễ sâu xuống, cuối cùng cũng do tò mò quá chịu không nổi nên tôi muốn dò hỏi Thẩm Yến Thời để xác định cậu ta có phải là người qua mạng của tôi hay không.
Bây giờ thì [Câu chuyện người qua mạng chính là trùm trường] này chắc như đinh đóng cột rồi, tôi cũng bị lộ thân phận luôn.
Có câu gì mà "Lời hay khó khuyên quỷ đáng c.h.ế.t", "Không thì không c.h.ế.t".
Bây giờ tôi chỉ có thể cầu nguyện Thẩm Yến Thời đừng có thích tôi, hơn nữa là ngó lơ tôi luôn đi.
Nhưng mà, tóm cái váy lại thì tôi đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.
03
Sáng hôm sau trong giờ học, tôi ra ngoài đi toilet thì bị ba người chặn lại trên đường.
Thẩm Yến Thời đưa màn hình điện thoại có hiện dấu chấm than màu đỏ cho tôi xem, kiểu côn đồ mà : "Chuyện gì thế này? Xóa tôi?"
Lòng tôi khi ấy hoảng loạn, vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh : "Ừm, tôi thấy chúng ta không hợp nhau cho nên xóa."
Người kia lấy từ trong túi ra gói thuốc lá, lấy một điếu ngậm trên môi.
Sau đó, tên đàn em tóc vàng đã móc ra cái hộp quẹt từ trong túi mồi lửa cho cậu ta, từng làn khói trắng bay ra liên tục.
"Không hợp nhau chỗ nào?"
Ánh mắt tôi lảng tránh, thuận miệng bịa ra một lý do: "Thì... Bạn trai qua mạng khác của tôi không đồng ý chuyện chúng ta qua lại với nhau."
"Ò!"
Cậu ta như bị chọc tức đến bật , cúi đầu liếc một cái rồi ngẩng lên, cà rỡn hỏi: "Chân to cỡ nào mà đạp hai thuyền thế, cậu đạp vững không?"
Tôi bất giác run rẩy.
Mẹ ơi, lúc cậu ta mấy lời này đáng sợ quá mẹ ạ...
Tôi liều mạng lùi về sau, không hiểu sao ở phía sau lại là bức tường, lưng của tôi cũng đã áp sát lên trên.
"Size... Size 37..."
Vừa dứt lời, cậu ta bỗng tóm lấy cằm của tôi: "Trần Tinh Đại, ông đây có hỏi chuyện này hả?"
Tôi: "???"
Không phải hả?
"Vậy... Là hỏi chuyện gì?"
Cái cậu ta hỏi là "Bạn trai qua mạng khác" mà tôi .
Não của tôi nhanh chóng hoạt , ngay lập tức đã tìm một lý do: "Anh ấy là thủ khoa, mạnh... hơn cậu..."
Có lẽ là nửa vế sau "mạnh hơn cậu" đó của tôi kích thích Thẩm Yến Thời, cậu ta lập tức có chút lơ là.
Tôi nhân cơ hội đó đẩy cậu ta ra, lại lần nữa thừa lúc người kia sơ suất mà chạy trốn.
Vừa mới chạy hai bước đã nghe giọng có chút nguy hiểm của Thẩm Yến Thời vang lên: "Là tên thủ khoa của trường mình chứ gì? Được lắm!"
Tôi sững người lại, không dám không phải, chân cứ như bôi dầu mà cắm đầu chạy.
Bạn thấy sao?