Người Yêu Qua Mạng [...] – Chương 3

Tôi không kìm nắm lấy tay áo của thầy Từ.

“Sao… sao cơ? Thầy Tạ? Thầy Tạ sao rồi?”

Thầy Từ bị tác đột ngột của tôi giật mình.

Nhưng vẫn giải thích:

“Vài ngày trước cậu ấy bắt đầu chán ăn, vừa mới ngất ở nhà…”

Tôi như bị đánh một cú đau điếng.

Anh ấy chán ăn…

Chẳng lẽ là vì tôi?

Khi tôi định hỏi thêm chi tiết, thầy Từ đã đeo túi nhỏ lên và vội vàng rời đi.

10

Tôi ngồi trong phòng việc của thầy Từ như ngồi trên đống lửa.

Chờ gần hai tiếng, cuối cùng không nhịn mà gọi cho thầy Từ.

Thầy ấy mãi sau mới bắt máy, giọng lộ rõ vẻ mệt mỏi:

“Tiểu Giang?”

Tôi nắm chặt điện thoại:

“Thầy Từ… em muốn hỏi thầy Tạ sao rồi?”

Nhận thấy sự quan tâm của mình không hợp lý, tôi vội bổ sung:

“Em có người thân việc ở bệnh viện, có thể giúp chút gì đó.”

Thầy Từ thở dài, có chút trách mắng:

“Cảm ơn em, Tiểu Giang, không sao.

“Thằng nhóc này thất , tự mình bị hạ đường huyết, lại còn có bệnh dạ dày, phải nằm viện vài ngày…”

Nghi ngờ trong lòng tôi ngay lúc này đã xác nhận.

Tôi không biết nên cảm thấy thế nào.

Chỉ biết gấp gáp hỏi:

“Vậy em có thể đến thăm thầy Tạ không? Trước đây em từng chăm mẹ nằm viện, em rất có kinh nghiệm…”

Thầy Từ suy nghĩ một lúc:

“Em muốn giúp cũng tốt, chiều nay thầy còn có buổi giảng nữa.

“Tiểu Giang, thầy rất yên tâm khi giao cho em.

“Nó là con trai thầy, chỉ lớn hơn em bốn năm tuổi, em đừng xem nó là thầy giáo là .”

Tôi lại ngẩn người.

Tạ Cảnh Chi hóa ra là con trai của thầy Từ?

Chẳng trách thầy Từ vừa rồi lại vội vàng đến thế.

Lần đầu tiên, tôi từ chối lời mời nghe giảng của cùng phòng.

Theo địa chỉ thầy Từ cho, tôi nhanh chóng đến bệnh viện.

Sau khi thầy Từ bàn giao, liền rời đi.

Tôi bước vào phòng bệnh, thấy Tạ Cảnh Chi tựa vào đầu giường, tay cắm ống truyền dịch, trông nhợt nhạt và yếu ớt, đuôi mắt còn hơi đỏ.

Anh ấy nghe thấy , quay đầu tôi một cái, rồi lại nhanh chóng quay đi.

Tôi lặng lẽ tiến lại gần, lấy một quả quýt trên tủ đầu giường và bắt đầu bóc.

Suy nghĩ hồi lâu rồi mới mở lời một cách nghiêm túc:

“Thầy Tạ, chị em đã kể với em rồi.

“Chị ấy chia tay chỉ vì không hợp, không phải do thầy không tốt…

“Và chị ấy cũng không muốn thấy thầy như thế này.”

Tôi đưa cho ấy quả quýt đã bóc sạch sẽ:

“Chị ấy , hy vọng thầy có thể đối xử tốt với bản thân mình.”

Tạ Cảnh Chi xuống quả quýt trong tay tôi, như thể nghĩ đến điều gì đó.

Anh suy nghĩ một lúc, rồi lấy một quả dâu từ giỏ trái cây đưa cho tôi:

“Em cũng ăn chút đi.”

Tôi lắc đầu từ chối: “Cảm ơn, em không thích ăn dâu.”

Anh ấy sững lại một giây, chăm ngẩng đầu tôi:

“Em và chị em thật giống nhau.

“Đều không thích ăn dâu…

“Và khi ăn quýt cũng bóc sạch hết xơ quýt.”

Đây đều là những thói quen cá nhân tôi từng vô nhắc với người qua mạng.

Anh ấy lại nhớ hết.

Tay tôi khẽ run lên:

“Thật… thật sao?”

Tạ Cảnh Chi chằm chằm vào mắt tôi:

“Ngay cả giọng cũng rất giống.”

Tôi vội vàng đè giọng xuống:

“… Không giống đâu?”

Tạ Cảnh Chi ngồi thẳng dậy, như thể bỗng có thêm sức lực:

“Đừng đè giọng xuống.”

Tôi càng cố gắng đè giọng hơn:

“Tôi không có đè.”

Ánh mắt sâu thẳm của Tạ Cảnh Chi cứ tôi chằm chằm, như muốn thấu tâm can tôi.

Bất chợt, hỏi một câu không đầu không đuôi:

“Tại sao em lại dùng chó nhà chị em hình nền?”

Tôi bịa ngay một lý do:

“Tại thấy nó dễ thương… nên dùng thôi.”

11

Tôi thấp thỏm ngồi bên cạnh Tạ Cảnh Chi một lúc.

Anh ấy luôn bất ngờ hỏi tôi những câu kỳ lạ.

Khiến tinh thần tôi căng như dây đàn.

Thấy ấy ăn chút cháo và rau, tôi mới yên tâm rời đi.

Tối đó, về đến trường.

Tôi nhận cuộc gọi từ thầy Từ.

Ông thầy nhỏ bé nghe có vẻ rất vui:

“Tiểu Giang à, em đúng là có kinh nghiệm thật!

“Thằng nhóc đó không ăn gì mấy hôm nay, giờ cuối cùng cũng có chút cảm giác thèm ăn!

“Nó nó chỉ thích em ngồi cùng ăn cơm, nếu không sẽ không có hứng ăn…

“Em có thể dành chút thời gian đến thăm nó mấy ngày tới không?”

Tôi vốn không dám từ chối cầu của thầy Từ.

Huống chi chuyện này lại do tôi ra.

Nhưng, tại sao Tạ Cảnh Chi lại với thầy Từ như thế?

Chẳng lẽ ấy đã phát hiện ra điều gì?

Càng nghĩ, tôi càng căng thẳng.

Hầu như cả đêm không ngủ .

Sáng hôm sau chỉ có thể với đôi mắt thâm quầng đến bệnh viện mang cơm cho Tạ Cảnh Chi.

Anh ấy vừa thấy tôi đã nhíu mày:

“Em bị sao ?”

Tôi ngơ ngác, ngẩng đầu:

“Hả?”

Anh ấy đưa tay lên, đầu ngón tay hơi mát chạm vào quầng thâm dưới mắt tôi:

“Không nghỉ ngơi tốt?”

Tôi giật mình lùi lại một bước để kéo giãn khoảng cách với :

“Khá… khá là ổn mà.”

Anh lặng lẽ cúi xuống, vừa mở hộp cơm vừa khẽ hỏi:

“Anh còn phải ở viện một tuần nữa, em sẽ đến mỗi ngày chứ?”

Tôi lập tức đứng bật dậy:

“Thầy Từ chẳng phải chỉ ba ngày thôi sao?”

Tạ Cảnh Chi ngước mắt lên, mím môi tôi, không gì.

Trong mắt ấy ánh lên vẻ long lanh.

Tôi liền mềm lòng:

“Một… một tuần thì một tuần.”

Anh ấy lúc này mới nở nụ , hiếm khi thấy một nụ như thế.

Tôi ngồi bên cạnh giám sát ấy ăn uống nghiêm túc.

Anh ăn một lúc, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ở giường bên cạnh.

Ở đó, một đôi nhân cũng đang ăn cùng nhau.

Chàng trai tay phải đang bó bột, ngồi trên giường nũng nịu: “Tay bị thương rồi, em không đút cho à?”

mỉm bất lực, cầm thìa đút từng miếng cho ta.

Ánh mắt của Tạ Cảnh Chi khóa chặt vào bàn tay của .

Rồi cúi đầu tay mình, trong mắt lóe lên một cảm thoáng qua.

12

Hôm sau, khi tôi đến thăm lại, tay phải của Tạ Cảnh Chi đã bị thương.

Bàn tay vốn dài và đẹp giờ bị quấn một lớp băng dày, trông căng phồng và có chút buồn .

Tôi giật mình:

“A sao ?”

Tạ Cảnh Chi tay mình một cách buồn bã:

“Hôm qua em đi rồi… muốn tự gọt táo, kết quả là không may…”

Tôi vội vàng ngồi xuống bên giường:

“Vậy… tay này còn cử không?”

Anh ấy cúi đầu, trông có vẻ xấu hổ:

“Anh đã thử, không ổn lắm, bác sĩ cũng bảo không dùng tay phải.

“Nhưng không quen dùng tay trái, phải sao đây…”

Ánh mắt cứ chằm chằm vào hộp đồ ăn, càng càng nhỏ giọng.

Tôi gãi đầu lúng túng:

“Vậy… ăn uống chẳng lẽ… chẳng lẽ em phải đút cho thầy?”

Rồi tự vội phủ nhận:

“Nhưng như không…”

Anh không đợi tôi phủ nhận hết câu, đã tôi với vẻ biết ơn vô cùng:

“Em thật tốt bụng quá, cảm ơn em nhiều lắm, Vãn Nguyệt.”

Ờ…

Sao tôi cảm giác ánh mắt ấy lại như có chút mong đợi?

Tôi cứng đờ mở hộp đồ ăn.

Cứng đờ cầm thìa lên.

Cứng đờ múc một thìa cháo đưa đến miệng Tạ Cảnh Chi.

Anh ấy mỉm rạng rỡ, ánh mắt chăm tôi.

Tôi như ngồi trên đống lửa, tránh ánh mắt của .

Anh ăn từng miếng một, càng lúc càng vui vẻ.

Chỉ vài phút là hết sạch bát cháo lớn.

Thậm chí còn nuối tiếc: “Hết rồi à?”

Tôi thở phào nhẹ nhõm lắc đầu:

“Hết rồi.”

13

Ngày thứ ba, tôi bắt đầu quen dần với việc đút cháo cho Tạ Cảnh Chi.

Chỉ cần nghĩ ấy là một cây bắp cải lớn…

Trong ánh mắt sâu thẳm của Tạ Cảnh Chi như muốn dìm chết người ta.

Tôi kiên định đưa một thìa cháo tới miệng .

Bỗng nhiên, từ cửa phòng vang lên âm thanh đồ vật rơi xuống đất.

Quay đầu lại.

Trước cửa phòng bệnh không biết từ lúc nào đã tụ tập một đám đông.

Có cả thầy , có cả sinh viên.

Hầu hết đều cầm theo quà hoặc bó hoa để thăm bệnh nhân.

Đi đầu là cùng phòng của tôi.

Hiện tại, ấy đang tròn mắt tôi, giỏ trái cây trong tay đã rơi xuống đất.

Tôi nhận ra hình khi vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng người đút cháo cho Tạ Cảnh Chi.

Bạn cùng phòng tôi phản ứng đầu tiên, nhanh chóng kéo cả đám người ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại:

“Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi! Làm phiền hai người rồi! Thật ngại quá…”

Cửa phòng đóng lại.

Nhưng rõ ràng cách âm không tốt.

Bởi vì tôi nghe thấy tiếng bàn tán xì xào bên ngoài.

“Trời ơi! Thật sự có nào có thể tiếp cận gần thầy Tạ đến !”

“Ê ê, góc của mình bị lệch quá nên không rõ, họ vừa mới hôn nhau phải không?”

“Nói gì ? Họ chỉ đang ăn thôi mà!”

“Nhưng mình cảm thấy hai người họ thật sự chỉ thiếu chút nữa là hôn nhau, ánh mắt thầy Tạ như sắp ăn ấy mất rồi.”

“Hai người đó sao lại hẹn hò trong phòng bệnh chứ, hu hu hu hu…”

Tôi ngồi đó, bên cũng không , mà đứng dậy cũng không xong.

Trơ mắt Tạ Cảnh Chi, do nghe thấy những lời bàn tán bên ngoài mà khóe môi khẽ cong lên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...