Người Yêu Qua Mạng [...] – Chương 2

Ngay khi xoay người, gương mặt tôi sụp xuống.

Chuyện gì thế này chứ! Hu hu hu!

Dù rằng Tạ Cảnh Chi là người qua mạng của tôi, gần như chiều chuộng tôi hết mực.

Nhưng đó là vì ấy thích con người tôi trên mạng.

Nếu ấy biết ngoài đời tôi là học sinh của ấy.

Anh ấy đã từng gửi cho tôi mấy bức ảnh đầy ẩn ý, còn những lời đường mật…

Với tính cách của ấy.

Chắc chắn ấy sẽ xấu hổ đến chết mất.

Lúc đó tôi không chỉ bị chia tay… trong trường có khi còn bị ấy khó dễ!

Cách tốt nhất, có lẽ chỉ còn là tôi âm thầm chủ chia tay với ấy.

Dù thật lòng tôi có chút không nỡ.

Trên đường đi, tôi lại nhận hàng loạt tin nhắn từ Tạ Cảnh Chi.

[Ngoan ngoan, vừa phát hiện một sinh viên của là em em, trùng hợp quá nhỉ!]

[Cô ấy còn dùng ảnh chó nhà em hình nền, chắc là thân với em lắm nhỉ?]

[Cục cưng đừng hiểu lầm nhé, chỉ cờ thấy thôi, không phải cố ý điều tra em đâu…]

[Sao em vẫn không trả lời ?]

[Chuyển khoản: 20000.00 NDT]

Nhìn hàng loạt tin nhắn của ấy.

Tôi vừa buồn vừa vui, quyết định bật chế độ không phiền.

Về đến ký túc xá, tôi dọn dẹp qua loa.

Đăng nhập vào tài khoản phụ, mới phát hiện Tạ Cảnh Chi cũng nhắn tin cho tài khoản này.

[Em Giang Vãn Nguyệt, em có thể liên lạc với chị mình không?]

Tôi cố chờ một lát rồi mới trả lời ấy: [Không rồi thầy ạ!]

Tưởng rằng như ấy sẽ yên tâm hơn chút.

Kết quả ngay sau đó tôi lập tức choáng váng.

Tạ Cảnh Chi kiên quyết gửi đến tài khoản chính của tôi hai tin nhắn:

[Ngoan ngoan, em có phải gặp chuyện gì không?]

[Em chờ đó, lập tức đi báo cảnh sát!]

6

Tôi giật bắn người.

Cái gì cơ?

Báo cảnh sát!

Vậy thì tôi tiêu thật rồi!

Tạ Cảnh Chi nghĩ gì thế này chứ!

Tôi vội vã gõ tin nhắn:

[Anh ơi, em đây, chiều nay em lỡ ngủ quên mất.]

Tạ Cảnh Chi lập tức thở phào nhẹ nhõm:

[Vậy là tốt rồi, em sợ chết khiếp đó, bảo bối.]

[Em chưa ăn cơm đúng không? Nhanh nhận chuyển khoản đi ăn cơm đi nào. “Xoa đầu”]

……

[Hôm nay em không trả lời , thấy trong lòng rất lo lắng đấy.]

[Ngoan ngoan, em sẽ không bỏ rơi chứ?]

Thấy câu này, lòng tôi dâng lên một cảm giác khó tả.

Như thể bị thứ gì đó đâm trúng.

Tạ Cảnh Chi luôn đối xử với tôi chu đáo, hơn nữa còn sẵn sàng chi tiền cho tôi, sẵn sàng khoe cơ bụng.

Vậy mà tôi lại định chia tay ấy… có phải quá tệ không?

Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi có thể giấu bao lâu đây?

Càng nghĩ tôi càng buồn, mũi cay cay, hai giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống.

Bạn cùng phòng cờ đi ngang qua, giật mình:

“Nguyệt Nguyệt, cậu sao thế?”

Tôi quay lại ấy, chỉ thấy trước mắt mình hơi mờ.

Bạn tôi lập tức kéo tôi vào lòng:

“Ai bắt nạt cậu hả?”

Cô ấy trông như sắp đi đánh nhau đến nơi.

Tôi không kìm , vừa sụt sịt vừa :

“Tiểu Nghiên, nếu cậu phát hiện người qua mạng của cậu ngoài đời là người mà cậu hoàn toàn không thể với tới, cậu sẽ gì?”

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm:

“Chuyện có thôi à?

“Cùng lắm thì chia tay, chỉ là một thằng con trai thôi, cậu đẹp thế này, lo gì không tìm người khác?”

Cô ấy bỗng như nghĩ ra gì đó, đổi giọng:

“Nhưng mà ta có từng chi tiền cho cậu không?

“Tớ nghe giờ có loại đàn ông chia tay rồi còn đòi tiền lại từ , đúng là hạ tiện!”

Tôi ngẩn người.

Tạ Cảnh Chi thật sự đã chi không ít tiền cho tôi.

Dù có cái tôi cũng không nhận.

Nhưng ấy… chắc không phải loại người đó chứ?

Bạn tôi thấy tôi ngây người, liền vỗ vai tôi:

“Ôi dào! Có tốn tiền cũng đừng lo, chỉ là… ừm, khi chia tay thì đừng căng quá thôi?”

7

Vì sợ Tạ Cảnh Chi báo cảnh sát, tôi không dám cắt liên lạc với ấy ngay.

Nghĩ đến lời , tôi cũng không dám căng với ấy.

Trằn trọc một lúc, tôi nghiến răng nhắn lại một câu: [Anh nghĩ gì ~]

Anh ấy trả lời ngay.

[Anh biết mà, em là tuyệt nhất.]

[Hôm nay em còn muốn xem ảnh không?]

[Anh cảm giác tối qua gửi ảnh cho em, em thích lắm.]

Mặt tôi lập tức nóng bừng.

Hả?

Tôi lộ liễu sao?

Nhưng… bây giờ biết là cơ thể của Tạ Cảnh Chi…

Cảm giác còn kích thích hơn!

Nhưng tôi cũng có chút ngập ngừng:

[Không hay đâu?]

Anh ấy trả lời một cách hiển nhiên:

[Có gì không hay đâu?]

[Anh thích cho em xem mà.]

Tôi vẫn có chút do dự, không biết bây giờ có nên xem nữa không.

Kết quả là mười phút sau.

Tạ Cảnh Chi:

[Ảnh cơ bụng.]

[Ảnh cơ bụng.]

[Ảnh cơ bụng.]

[Ảnh cơ bụng rất gợi cảm.]

……

Anh ấy lần lượt gửi đến nhiều bức ảnh ở các góc độ khác nhau.

Trong đó có một bức, mép quần xám của ấy kéo xuống rất thấp, đường nét bụng săn chắc kéo dài xuống, tạo thành đường nhân ngư…

Khiến mắt tôi dán chặt vào màn hình.

Anh ấy nhanh chóng hỏi: [Như không?]

Quá luôn ấy chứ!

Nhưng khi tôi nghĩ đến hình ảnh Tạ Cảnh Chi mặc áo sơ mi đóng nút kín mít trong buổi giảng,

Tôi cảm thấy mình như đang phạm tội.

Đó là Tạ Cảnh Chi đấy!

Tôi đau lòng trả lời:

[Anh đừng chụp nữa, em không thích mấy cái này đâu.]

Anh ấy gửi một biểu cảm thắc mắc:

[Nhưng tối qua rõ ràng em rất vui mà.]

Anh còn gửi lại ảnh chụp màn hình tối qua khi tôi liên tục gửi biểu cảm chảy máu mũi.

Còn liên tục nhắn: [Anh ơi, kéo quần xuống thêm chút nữa đi!]

Tôi: […]

Thật là suy đồi đạo đức! Trái với lễ nghĩa!

Tôi nhắm mắt lại: [Đó là chuyện đã qua rồi.]

[Em thay đổi rồi, ơi.]

8

Tạ Cảnh Chi gửi một biểu cảm khóc rồi, rất lâu không nhắn thêm gì nữa.

Tôi đăng nhập vào tài khoản phụ xem.

Quả nhiên Tạ Cảnh Chi đã nhắn qua đây:

[Em Giang Vãn Nguyệt, em có thể giúp hỏi chị em xem chị ấy nghĩ gì về trai mình không?]

[Chị em hôm nay có phải tâm trạng không tốt không?]

Để giữ vững vai diễn, tôi giả ngây: [Bạn trai? Chị ấy có trai sao?]

Tạ Cảnh Chi trả lời dứt khoát:

[Dĩ nhiên! Em hỏi là biết ngay.]

Đột nhiên tôi nảy ra một ý tưởng.

Dùng tài khoản phụ để nhắn tin với tài khoản chính, diễn một đoạn.

AAA: [Chị, chị có trai rồi à?]

Vãn Nguyệt: [Không có.]

AAA: [Thật không? Đừng có gạt em nhé.]

Vãn Nguyệt: [Thật không có.]

Sau đó tôi chụp màn hình gửi cho Tạ Cảnh Chi, nhấn mạnh:

[Chị ấy là không có trai.]

Tạ Cảnh Chi lập tức sốt sắng lên:

[Sao có thể chứ?]

[Đây thật sự là chị em sao?]

Anh ấy gửi đến trang hồ sơ của tôi.

Tôi: [Đúng .]

[Sao ? Thầy Tạ.]

Sau đó ấy rơi vào im lặng kéo dài.

Không biết đang nghĩ gì.

Rất lâu sau, tôi mới nhận một tin nhắn từ ấy trên tài khoản chính.

[Ngoan ngoan, có phải em không còn thích nữa không?]

Tôi ngay lập tức cảm thấy một nỗi đau âm ỉ trong lòng.

Nhưng nhanh chóng biến mất.

Tôi cố gắng giả vờ như không có gì, gõ tin nhắn:

[Có một chút.]

[Hình như em thấy chán rồi.]

[Hơn một năm rồi, không thấy chán sao?]

Anh ấy trả lời rất nhanh:

[Không, không thấy chán chút nào.]

[Là do chưa tốt ở chỗ nào sao? Anh có thể thay đổi mà.]

[Ngoan ngoan, em từng sẽ không bỏ rơi mà…]

Lòng tôi lại bắt đầu đau nhói.

Nếu tiếp tục như thế này, cả tôi và ấy đều sẽ bị giày vò.

Cảm nhận sự cay đắng trong lòng, tôi quyết định dứt khoát bước đi một bước.

Nếu ấy thực sự đòi lại tiền, tôi sẽ tiết kiệm để trả lại cho ấy.

Nên dứt khoát, đừng kéo dài nữa.

[Xin lỗi, chúng ta chia tay đi.]

9

Tôi cứng rắn chặn Tạ Cảnh Chi.

Ngay lập tức cảm thấy trống rỗng.

Nhưng đã kéo cung thì không quay đầu lại.

Như , Tạ Cảnh Chi sẽ mãi mãi không biết rằng đã từng hẹn hò với học sinh của mình.

Tôi cố gắng sống như bình thường.

Nhưng mỗi khi bị chen hàng ở căng tin hoặc bị giao công việc phức tạp, tôi lại vô thức muốn than thở với Tạ Cảnh Chi, rồi nhận ra mình đã chặn ấy.

Tạ Cảnh Chi từng cố gắng liên lạc qua tài khoản phụ của tôi.

Nhưng sau khi tôi từ chối nhiều lần, ấy cũng không nhắn nữa.

Có lẽ, ấy đã chấp nhận rồi.

Ngoài việc thấy ấy trên bảng “Phong cách giảng viên tiêu biểu” của tòa nhà giảng dạy, tôi và hoàn toàn không còn liên hệ.

Một ngày nọ, thầy Từ lại gọi tôi đến sửa máy tính.

Khi tôi đang chỉnh sửa, cờ nghe thầy chuyện điện thoại.

Thầy Từ bình tĩnh mọi khi bỗng biến sắc:

“Cái gì? Ở bệnh viện nào? Tôi sẽ đến ngay!”

Tôi thuận miệng hỏi:

“Thầy ơi, có chuyện gì sao? Ai bị bệnh ạ?”

Thầy Từ vội vàng thu dọn đồ:

“Thầy Tạ, Tạ Cảnh Chi, em chắc cũng biết… haiz! Không hiểu sao dạo này cậu ấy ra nông nỗi này!”

Tôi sững người ngay tại chỗ.

Tạ Cảnh Chi?

Tạ Cảnh Chi vào viện rồi sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...