Người Yêu Qua Mạng [...] – Chương 1

1

Để kiếm đủ tín chỉ, cùng phòng kéo tôi đi nghe giảng khắp nơi.

Ba tiếng đồng hồ, năm vị giáo sư lần lượt lên sân khấu giảng bài.

Tôi ngồi lặng lẽ bên dưới, mông gần như tê rần.

Đến khi vị giáo sư thứ sáu lên sân khấu, sinh viên bỗng dưng reo hò.

Bạn cùng phòng cũng phấn khích:

“Nguyệt Nguyệt, kìa! Giáo sư Tạ! Giáo sư Tạ đến rồi!”

Tôi ngẩng đầu .

Đây là vị giáo sư trẻ nhất, huyền thoại của khoa, Tạ Cảnh Chi.

Tuy mới về trường không lâu với khuôn mặt đẹp trai chấn và khí chất lãnh đạm, cấm dục, ấy đã nhiều nữ sinh tôn “đóa hoa cao lãnh”.

Dù bây giờ ấy chỉ đang chỉnh lại slide trên bảng, vẫn toát lên vẻ thoát tục không thể tin nổi.

Đang chăm ngắm đôi tay dài và sạch sẽ của ấy, tôi bỗng nhận ra trên cổ tay ấy có đeo một sợi dây màu xanh quấn lẫn màu đỏ trên cổ tay.

Giống hệt sợi dây vận may mà tôi đã tặng cho người qua mạng cách đây không lâu.

Vừa nghĩ đến người qua mạng, trong đầu tôi liền hiện lên bức ảnh cơ bụng mà ấy gửi tối qua.

Đường nét rõ ràng, đầy sức hấp dẫn.

Khiến người ta nảy sinh bao ý nghĩ mờ ám.

Tôi không kìm mà mở khung chat, tin nhắn cuối cùng ấy là đi rồi.

Vậy giờ chắc hẳn ấy đang việc.

Đột nhiên tôi nổi hứng, muốn trêu ấy một chút.

Tôi nhanh chóng soạn tin nhắn: [Anh ơi, chuyển khoản cho em 50 tệ mua dâu tây nha, lần sau em trả trên cổ nhé~]

Ngay khi gửi xong, cả hội trường bỗng xôn xao.

Thậm chí còn bùng nổ hơn cả khi Tạ Cảnh Chi vừa bước lên bục giảng.

Bạn cùng phòng véo tôi đến phát đau:

“Trời ơi! Nguyệt Nguyệt kìa! Đó là của giáo sư Tạ sao? Á á á á!”

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Thấy trên màn hình lớn hiện lên tin nhắn giống hệt vừa rồi tôi gửi.

Trong khi Tạ Cảnh Chi đang lướt WeChat để tìm file PPT gốc, ấy điềm tĩnh tắt khung chat, lấy điện thoại gõ vài chữ.

Ngay sau đó, tôi nhận phản hồi từ người qua mạng.

[Ngoan, đang việc, tối chúng ta chuyện tiếp nhé.]

Tôi ngây người luôn.

2

Trong hội trường, tiếng bàn tán vẫn tiếp tục.

“Các cậu có thấy không? Giáo sư Tạ dặn là ‘ngoan ngoan’, thật là cưng chiều quá!”

“Chưa hết đâu, của ấy còn là người duy nhất ghim đầu tiên nữa!”

“Đừng nữa mà, không gì đau lòng bằng việc giáo sư Tạ có rồi.”

“Hu hu hu, mỗi ngày ngắm khuôn mặt cực phẩm đó, của ấy thật là may mắn…”

Bạn cùng phòng chợt quay đầu lại:

“À phải rồi, Nguyệt Nguyệt, mình vừa thấy ảnh đại diện của giáo sư Tạ giống y hệt của cậu, trùng hợp ghê!”

Tôi gượng hai tiếng:

“Vậy à? Haha, tớ không để ý.”

Bạn cùng phòng tỏ vẻ thất vọng vì sự thờ ơ của tôi, quay sang kéo người khác để bàn tán tiếp.

Khi tôi về phía Tạ Cảnh Chi trên bục giảng, tim tôi đập nhanh dần lên.

Sợi dây vận may giống nhau, ảnh đại diện giống nhau, tin nhắn giống nhau…

Tất cả mọi thứ đều rõ ràng lên rằng:

Tạ Cảnh Chi chính là người qua mạng của tôi!

Nhưng… sự khác biệt này cũng quá lớn rồi phải không?

Tôi vô thức nhớ lại mấy bức ảnh cơ bụng đầy mời gọi kia.

Rồi người đàn ông trước mặt ăn mặc lịch sự, chuyện duyên dáng.

Mặt bỗng dưng đỏ lên.

Tạ Cảnh Chi… chẳng lẽ ấy lại như trong đời tư sao?

Nửa cuối buổi giảng, tôi đã lạc hồn.

Chỉ miệng Tạ Cảnh Chi mấp máy, trong đầu toàn là mấy bức ảnh kia.

Khi buổi giảng kết thúc, Tạ Cảnh Chi rời đi rất vội vàng.

Lúc ấy rời đi, tôi nghe thấy vài phía trước bàn tán.

“Cậu có nghe thấy không? Hình như thầy Tạ gấp rút về gặp đấy!”

Tim bỗng chốc như lỡ một nhịp.

3

Trên đường về ký túc xá, tôi đã nhận một loạt tin nhắn từ Tạ Cảnh Chi.

[Bé sao ? Sao không trả lời ?]

[Anh xong việc rồi, tiếp tục chủ đề vừa nãy nhé?]

[Bé đang , sao thả thính xong lại mất tích…]

[Vừa nãy gấp quá, nên quên chuyển cho bé 50 tệ mua dâu rồi.]

[Chuyển khoản: 50000,00 đồng]

[Sao vẫn chưa trả lời ?】

Tôi từng dòng tin nhắn mà có chút lúng túng.

Cảm giác… rất khó để hình dung khuôn mặt của Tạ Cảnh Chi trong những câu này.

Đồng thời cũng thấy hơi ngượng, không biết trả lời thế nào.

Khi còn đang do dự thì nhận tin nhắn từ chị khoá trên.

“Nguyệt Nguyệt, thầy Từ máy tính lại hỏng, nhờ em qua xem giúp.”

Thầy Từ là giáo viên hướng dẫn của tôi.

Kể từ khi tôi tiện tay giúp thầy sửa máy tính bị chậm, thầy luôn nhờ tôi sửa máy tính giúp.

Tôi không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy đến.

Khi đến văn phòng mới phát hiện Tạ Cảnh Chi cũng ở đó.

Anh ấy ngồi ở bàn việc đối diện, lặng lẽ cúi đầu điện thoại, trông có vẻ không vui.

Tôi không dám nhiều, cố gắng việc chăm chỉ sửa máy tính cho thầy Từ.

Xử lý xong, thầy Từ mắt híp lại:

“Thầy biết ngay là Tiểu Giang giỏi việc này nhất mà.

“À đúng rồi, vừa nãy thầy Tạ còn bảo là WeChat không nhận tin nhắn, em qua xem giúp thầy Tạ đi.”

Thầy ấy chỉ về phía Tạ Cảnh Chi.

Tôi ngẩn người.

Ngay lập tức nhận ra tại sao WeChat của Tạ Cảnh Chi không nhận tin nhắn.

… Cái này sửa sao?

Nhưng trước ánh mắt mỉm của thầy Từ, tôi chỉ có thể cắn răng bước tới, cố đè giọng thấp xuống:

“Thầy Tạ, thầy Từ bảo WeChat của thầy hình như bị hỏng rồi…”

Tạ Cảnh Chi rõ ràng đang lơ đễnh.

Anh ấy giật mình một chút, sau đó ngay lập tức nghiêng người tránh xa tôi.

“Không có.”

Anh ấy từ trước đến giờ vẫn khách sáo xa cách, lúc này lại hợp ý tôi.

Vừa định quay người bỏ chạy, ánh mắt của Tạ Cảnh Chi đột nhiên dừng lại trên tay tôi.

Tôi đang cầm điện thoại, màn hình sáng lên, hiện ra bức ảnh chó nhỏ hình nền.

Tôi ngay lập tức nhớ ra.

Tôi từng gửi rất nhiều ảnh chó nhỏ nhà mình cho người qua mạng.

Và chọn một bức mà tôi thích nhất để hình nền.

Cảm nhận ánh mắt của Tạ Cảnh Chi ngày càng nóng bỏng, tôi nhanh chóng nhét điện thoại vào túi:

“Thầy Tạ, nếu không còn việc gì nữa thì em xin phép đi trước.”

Tạ Cảnh Chi đột nhiên lên tiếng:

“Đợi đã.”

Anh ấy đưa tay chặn đường tôi:

“Tôi có thể xem hình nền điện thoại của em không?”

4

Tôi lập tức cảm thấy tim nhảy lên tận cổ họng.

Chẳng lẽ ấy nhận ra rồi sao!

Tôi vô thức nắm chặt lấy điện thoại trong túi quần, giọng cũng lắp bắp:

“Có lẽ… không… không tiện lắm ạ…”

Tạ Cảnh Chi hơi cau mày:

“Sao ?”

Tôi buột miệng:

“Vì—vì hình nền của em có chút riêng tư ạ…”

Tạ Cảnh Chi suy nghĩ một lát, khuôn mặt hiện lên vẻ xin lỗi:

“Xin lỗi, tôi không có ý mạo phạm em.

“Chỉ là vừa rồi thấy chó trên hình nền, rất giống một con chó từng cứu tôi trước đây, nên rất muốn xác nhận, nếu không tiện, em có thể che phần riêng tư.”

Tôi ngẩn người.

Chó nhà tôi lúc nào lại cứu ấy chứ?

Nhưng trước ánh mắt chân thành muốn tìm lại “ân cẩu” của Tạ Cảnh Chi, tôi không kìm lòng mà lấy điện thoại ra cho ấy xem.

Chỉ thoáng qua, ánh mắt ấy đã có sự thay đổi.

Khi tôi lại, ánh mắt đầy sự tìm tòi và mong chờ.

Anh ấy khẽ :

“Đây là chó nhà em à?”

Tôi lập tức giật lại điện thoại.

Lơ là quá!

“Gì mà chó cứu mạng chứ”?

Rõ ràng là ấy đang thử tôi!

“Không—”

“Tất nhiên không phải!”

Tôi điên cuồng lắc đầu, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng:

“Đây là… chó nhà chị em!”

Tạ Cảnh Chi nghiêng đầu, có chút khó hiểu:

“Chị em?”

Tôi gật đầu lia lịa.

Tay khéo léo mở điện thoại đăng nhập vào tài khoản phụ, lục lại đoạn tin nhắn từng gửi hình ảnh chó mẫu để chỉnh sửa:

“Đúng rồi, xem, đây là bức ảnh mà chị gửi cho em lúc đó—”

Tôi chỉ vào bức ảnh chó đã từng gửi cho tài khoản phụ để so sánh khi chỉnh sửa.

Trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì có thói quen dùng tài khoản phụ “thùng rác”.

Tạ Cảnh Chi tiến lại gần , mắt bỗng sáng rực.

Anh chỉ vào ảnh đại diện tài khoản chính của tôi:

“Đây là chị em à?”

Tôi đột nhiên có linh cảm không lành.

Vội vàng chối bay chối biến:

“À, thật ra chúng tôi cũng không thân lắm…”

Tạ Cảnh Chi lại hào hứng muốn bắt tay tôi:

“Bạn học này, em có thể để lại cho tôi cách liên lạc nhé, sau này có thể tôi sẽ cần em… giúp vài việc.”

5

Thật ra tôi không hề muốn để lại cách liên lạc cho Tạ Cảnh Chi.

Nhưng lúc ấy câu đó, ánh mắt còn liếc về phía thầy Từ không xa.

Thầy Từ có cách liên lạc của tôi qua tài khoản chính.

Nếu Tạ Cảnh Chi đi hỏi người khác cách liên lạc của tôi, tôi sẽ lộ tẩy ngay!

Vậy nên tôi đành phải dùng tài khoản phụ để kết với ấy.

Còn mỉm đầy nhiệt : “Dĩ nhiên là không vấn đề gì, thầy Tạ!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...