7.
Ra khỏi nhà ăn, Lục Văn ngỏ ý muốn đưa tôi về ký túc xá.
Nhưng tôi không muốn quay về.
“Không phải muốn hẹn hò sao?”
Tôi không muốn thấy sự túng thiếu của mình, tôi cũng muốn ở bên lâu hơn một chút.
Vừa ngại ngùng, vừa kỳ cục.
Lục Văn bật :
“Hẹn hò thì không cần vội. Chiều còn có tiết học. Ngủ trưa sẽ giúp em tỉnh táo nghe giảng hơn, mà sẽ gọi em trả lời đấy nhé.”
Tôi giật mình:
“Hả?”
Tôi đâu có biết gì đâu!
Lục Văn chỉ mà không gì, ánh mắt vẫn tôi.
Tôi lập tức nghĩ ra cách:
Về ký túc xá học vội bài giảng. Dù chẳng giúp bao nhiêu, ít ra cũng khiến lòng nhẹ hơn.
“Vậy em về trước đây.”
“Anh đưa em về.”
Anh đưa tôi đến tận dưới ký túc, rồi mới quay người rời đi.
Tôi lập tức chạy lên lầu, định nhắn tin cầu cứu chủ bài. Không còn cách nào khác, ai trong phòng cũng học cùng ngành cả.
Vừa định nhắn thì tin nhắn của Lục Văn đến trước.
【Chọc em chơi thôi, không gọi em đâu. Ngủ bù chút đi nhé.】【Sắc mặt em tệ lắm, xót lắm.】
Tôi cứng đờ người, ngẩn ngơ chằm chằm vào hai tin nhắn đó.
Nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Lau mãi… cũng không hết.
Điện thoại lại rung lên:
【Bây giờ, lên giường. Ngủ đi.】
【Vâng.】
Tôi leo lên giường, đặt điện thoại cạnh gối, chỉnh âm báo to hơn. Sau đó nhắm mắt lại.
Trong đầu toàn là hình ảnh của Lục Văn.
Cứ thế mà thiếp đi lúc nào không biết.
Lần tiếp theo tôi tỉnh dậy là vì âm báo tin nhắn của Lục Văn.
【Còn 20 phút nữa vào học, dậy đi nhé.】
Tôi đã cố bật to âm báo, chỉ vì sợ ngủ quên và bỏ lỡ tin nhắn của .
Giờ… nó lại trở thành đồng hồ báo thức của tôi.
【Em dậy rồi.】
Lục Văn: 【Ngoan lắm, đợi em ở lớp.】
Chiều hôm đó, Lục Văn không hề gọi tôi trả lời câu hỏi.
Nhưng sau buổi học, gửi tôi một tập tài liệu.
【Đây là những điểm chính đã tóm tắt. Em xem nhé, có gì không hiểu thì hỏi .】
Tôi tập tin nặng 300MB, sững lại một lúc.
Tay run run mở ra xem.
Tài liệu trình bày rất chi tiết, rõ ràng, dễ hiểu — rõ ràng là người đã dồn rất nhiều tâm huyết vào đó.
Nhưng với tôi… vô dụng.
Tôi đâu học chuyên ngành này.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy rất hối hận vì đã dối .
Ngực tôi như bị đè nặng, khó chịu không thở nổi.
Đã có một khoảnh khắc, tôi thật sự muốn hết mọi chuyện với .
Có lẽ, đúng như từng — chỉ cần tôi dỗ dành một chút, sẽ tha thứ.
Ý nghĩ đó càng lúc càng rõ ràng trong đầu.
Nhưng tôi biết… khi đang , không nên đưa ra bất kỳ quyết định nào. Nếu không, sau này sẽ hối hận.
Tôi tắt khung chat với Lục Văn, bắt buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Sau một lúc dài trấn tĩnh, tôi quyết định: đợi học thay xong mấy buổi này rồi sẽ thú nhận với .
Nếu bây giờ ra, người chịu ảnh hưởng không chỉ là tôi, mà còn cả chủ bài nữa.
Tôi đã nhận tiền của người ta rồi mà.
Còn chuyện sau đó ra sao… tôi không muốn nghĩ nhiều nữa.
Tôi chỉ nhận tiền của bốn buổi thôi. Chỉ đồng ý giúp tới tuần sau.
Tôi hít sâu một hơi, mở khung chat với chủ bài, gửi tài liệu mà Lục Văn đã cẩn thận tổng hợp:
【Thầy giáo gửi cho tớ tài liệu, cậu gửi lại cho các khác nhé.】
Tài liệu đó để lại trong máy tôi cũng chẳng để gì. Thà chia sẻ cho những người thực sự cần.
Một lúc sau, chủ bài nhắn lại:
【Trời đất, chi tiết ghê! Thầy Lục tốt ghê luôn á!】
【Khoan đã… Nghe bảo thầy Lục còn nghiêm hơn cả thầy Trần mà. Tài liệu vừa tốn công vừa kỹ lưỡng thế này, cậu lấy từ đâu ra ? Ổng có dặn cậu chia sẻ cho tụi mình không?】
Tôi trả lời:
【Không có.】
Chủ bài liền đáp:
**【Không có á? Đừng chỉ mình cậu có nha. Trời ơi, cậu thân với thầy Lục luôn rồi á! Gato chết mất…】
Nói thật nhé, đừng giận nha — Tớ nghe cậu hay đi thêm, tài liệu này mà chỉ mình cậu có thì cậu có thể bán lại cho tụi trong lớp ấy.Cực kỳ đáng giá luôn, một bản kiểu gì cũng bán cả nghìn đấy!】
Khoảnh khắc đó… Tôi thật sự rất lung lay.
Tôi rất cần tiền.
Học phí kỳ sau của tôi vẫn chưa có cách xoay.
Nhưng…
Đây là tấm lòng của Lục Văn. Tôi đã lừa ấy một lần rồi.
Làm sao tôi còn mặt mũi mà giẫm lên tấm lòng đó thêm lần nữa?
【Cậu nghĩ kỹ chưa? Nếu cậu không ngại, tớ sẽ đăng lên nhóm lớp nhé. Thầy Lục không ở trong đó đâu, sẽ không bị phát hiện đâu. Tớ cũng dặn mọi người giữ kín.】
Tôi siết chặt tay.
【Vậy… cậu giúp tớ “dắt mối” đi. Bán chia theo ba bảy nhé, tớ ba cậu bảy.】
【Ok luôn!】
8.
Nhờ tài liệu của Lục Văn, tôi kiếm một khoản nhỏ.
Ít nhất thì giờ tôi cũng có tiền dư để đi tái khám rồi.
Bác sĩ kê thuốc mới, bảo uống vào sẽ giúp tinh thần thoải mái hơn, tốt cho sức khỏe.
Nhưng mà… tôi thật sự không vui nổi.
Cảm giác tội lỗi khiến tôi không dám ngẩng đầu khi ngồi trong lớp. Cả tiết học tôi chỉ cúi đầu, không dám lên.
Cảm giác ấy… cực kỳ dằn vặt.
Chỉ còn một buổi nữa thôi. Chỉ cần qua một tiết nữa, tôi sẽ hết với .
Và rồi…
chia tay.
Tôi rất thích .
Nhưng tôi… loại người như tôi, có vẻ không phù hợp để đương.
Có lẽ… tôi không phù hợp để một người hoàn hảo như ấy.
Tôi đã quen với việc tự ti, với việc tự mâu thuẫn trong lòng.
Mỗi hành , mỗi ánh mắt của … đều có thể bị tôi phóng đại trong sự nhạy cảm đầy bất an.
Anh phải cẩn thận từng chút một để không tổn thương lòng tự trọng của tôi. Còn tôi, từ đầu đến cuối… lại là người lừa dối .
Giá mà ban đầu tôi không nhận việc học thay này.
Ở trên mạng, khi còn nhau qua tin nhắn, tôi vẫn chưa thấy sợ, cũng chưa do dự đến .
Nhưng giờ, đối mặt trực tiếp…
Lục Văn nhận ra tôi đang mất tập trung, gọi tên tôi:
“Hạ Nhan.”
Tôi không phản ứng kịp.
Cho đến khi bước đến bên tôi, gõ nhẹ lên bàn:
“Hạ Nhan.”
Tôi giật mình ngẩng đầu lên, hơi hoảng hốt:
“Thầy Lục…”
Chắc là mặt tôi tệ lắm, vì những lời định ra lại bị nuốt trở vào.
“Em không nghỉ ngơi đủ à?”
Tôi gật đầu:
“Em bị ốm, không có tinh thần… xin lỗi thầy.”
Lục Văn khẽ nhíu mày, chỉ :
“Nghe giảng cho tập trung.”
Rồi quay lại bục giảng.
Tôi đâu có hiểu gì… sao mà tập trung cho nổi.
Tan học, sợ gọi lại, tôi vội chạy sang lớp khác. Lục Văn bóng lưng tôi bỏ đi, cuối cùng không gọi.
Về lại ký túc xá sau giờ học, tôi như người bị rút cạn sức lực. Rất mệt. Rất, rất mệt.
Thì ra, dối lại khiến người ta kiệt sức đến thế.
Còn một ngày.
Chỉ một ngày nữa thôi.
Là có thể kết thúc tất cả.
Nhưng tôi không ngờ… chuyện bất ngờ lại đến trước khi tôi kịp thú nhận.
Buổi học cuối cùng, gần hết tiết thì có người bất ngờ đứng lên:
“Thầy Lục, nghe thầy gửi riêng cho lớp phó một tài liệu học tập? Là giáo viên thì sao có thể thiên vị như !”
Tôi thấy tim mình như bị bóp chặt, lạnh toát cả người.
Những sinh viên khác cũng bắt đầu đứng dậy:
“Tài liệu đó là gửi riêng cho lớp phó à, hay là để lớp phó chuyển cho cả lớp?”
Lục Văn tôi một cái, nét mặt không đổi.
“Sao ?”
Người nọ tức giận tiếp:
“Lớp phó đã bán lại tài liệu thầy gửi — thầy biết không? Một bản một ngàn hai trăm tệ! Bọn em chỉ là sinh viên bình thường thôi, một ngàn hai bằng cả tháng chi tiêu của tụi em đấy! Từ bao giờ mà kiến thức cũng phải gắn giá tiền?!”
Ánh mắt Lục Văn chợt tối sầm lại. Khi tôi, ánh mắt ấy… như mây đen đang vần vũ.
Tôi cảm giác như bị bóp nghẹt cổ, khó thở đến nghẹn.
Lục Văn từ tốn gập laptop lại, liếc vài người đang đứng lên, rồi hỏi:
“Tôi là giáo viên của các à?”
Mấy người đó khựng lại.
Chỉ nghe Lục Văn tiếp lời:
“Tôi cũng chỉ là sinh viên, chỉ hơn các vài khóa. Những gì tôi học , tại sao phải cho không các ? Nói thẳng ra, sau này chúng ta có khi còn là đối thủ cạnh tranh trong ngành. Tôi phải dạy miễn phí cho đối thủ của mình sao?”
“Nhưng bây giờ đang đứng trên bục giảng, dạy bọn tôi — là giáo viên!”
Bạn thấy sao?