5.
Từ nhỏ, tôi đã hiểu một điều: mọi thứ trên đời này, đều phải tự mình giành lấy.
Bố mẹ tôi trọng nam khinh nữ, tôi mãi mãi là đứa con bị bỏ quên.
Tôi và em trai cách nhau ba tuổi. Năm tôi thi đại học cũng là năm nó thi vào cấp ba. Mẹ tôi dồn hết tâm sức lo cho nó, gần như chẳng buồn ngó ngàng gì đến tôi.
Tôi học tiếng Anh không tốt, muốn đăng ký học thêm để cải thiện. Bố mẹ không đồng ý. Nhưng quay đầu lại, họ lại sẵn sàng đăng ký cho em trai tôi lớp học piano đắt gấp đôi.
Trong khi kinh tế gia đình không hề khó khăn, người sống “khó” nhất trong nhà… lại là tôi.
Ngay cả cơ hội vào đại học, cũng là tôi tự giành lấy.
Điểm số của tôi hoàn toàn đủ để vào một trường tốt ở ngoài tỉnh. Nhưng bố mẹ lại muốn tôi học gần nhà để cuối tuần về… kèm em trai học.
Tôi sợ họ tự ý thay đổi nguyện vọng, nên đã bí mật đổi mật khẩu.
Kết quả là bị chửi một trận tơi bời.
Họ còn dọa: nếu tôi dám học xa, thì cắt viện trợ, không cho học phí luôn.
Cuối cùng, tôi ôm số tiền lì xì tích cóp nhiều năm… đi nộp học phí nhập học.
Vừa đủ cho năm đầu tiên.
Họ không cho tôi tiền sinh hoạt… là thật sự không cho. Thẳng tay chặn liên lạc, mặc kệ tôi sống chết thế nào.
Từ năm nhất, tôi đã phải vừa học vừa . Ngoại tôi thương tôi, thỉnh thoảng lại gửi chút tiền.
Nhưng ngoại chỉ là một bà cụ già sống ở quê, gì có tiền đâu. Mỗi lần chuyển khoản cho tôi, toàn là những con số lẻ tẻ vụn vặt.
Cứ thế… đến tận năm hai.
Gần đây, tôi vừa nộp xong học phí thì đột nhiên đổ bệnh.
Đi khám thì bác sĩ bảo thể trạng tôi quá yếu, đủ thứ bệnh trong người. Thậm chí còn tôi có vấn đề về tâm lý.Lần đầu tiên tôi thấy… lời ngoại thật đúng: “Bệnh viện toàn vì kiếm tiền, bậy bạ.”
Tôi biết cơ thể mình không khỏe, bảo tôi bị bệnh tâm lý? Tôi không tin.
Bác sĩ vẫn mỉm :
“Không sao cả, ai sống cũng có tí bệnh. Tôi kê thuốc cho em, dạo này nghỉ ngơi nhiều một chút, tuần sau đến tái khám nhé.”
Tôi cầm thuốc quay về trường. Chiều hôm đó đúng lúc có ca thêm ở tiệm trà sữa, tôi vẫn tới.
Kết quả, đang lắc trà thì mắt tối sầm lại, xỉu tại chỗ.
Dọa cho quản lý tiệm sợ xanh mặt.
Tôi cũng sợ thật sự. Vài ngày sau đó không dám đi thêm nữa, chỉ tìm việc nhẹ nhàng hơn – như học thay ở trường.
Bạn cùng phòng thấy tôi việc đến kiệt sức, từng góp ý:
“Mày nên học cho tốt, kiếm học bổng trợ cấp.”
Nhưng mà…
Tôi vừa phải đi học, vừa phải để đủ ăn. Đã không còn thời gian, cũng chẳng còn sức lực để mà học thật tốt nữa.
Giữ thành tích trung bình khá như hiện tại đã là cố gắng lớn nhất của tôi rồi.
Trường đại học nhiều người giỏi lắm. Học bổng đâu tới lượt tôi.
Tôi chỉ cầu mong có thể tốt nghiệp suôn sẻ, rồi tìm công việc nuôi sống bản thân.
Những chuyện này, tôi chưa từng với ai. Tôi không dám để lộ sự tự ti của mình trước mặt người khác.
Tôi giả vờ vui vẻ, lạc quan.
Chỉ khi chuyện với Lục Văn, tôi mới lỡ để lộ ra chút cảm tiêu cực.
Anh không chỉ chấp nhận mà còn đưa ra lời khuyên, giúp tôi cảm thấy an ủi.
Cũng chính vì điều đó… mà tôi mới kiên trì theo đuổi mấy tháng trời.
Anh quá hoàn hảo. Đến mức khiến tôi cứ muốn tiến gần thêm chút nữa.
Quỹ thời gian ít ỏi trong ngày của tôi, hầu như đều xoay quanh .
Nhưng tôi không ngờ, lại thật sự có ngày theo đuổi .
Như thể… mặt trăng trên trời bỗng cúi đầu tôi.
Như thể… cái cán cân mà trước giờ nghiêng về phía người khác, bỗng dưng nghiêng nhẹ về phía tôi.
Nếu có thể… xin hãy nghiêng thêm một chút nữa. Tôi cần lắm.
6.
Sáng hôm sau, tiết đầu lúc 8h, tôi chẳng còn chút tinh thần nào.
Tối qua mất ngủ cả đêm.
Cố gắng nghe hết tiết, tôi vội vã chạy sang lớp học tiếp theo.
Chiều nay tôi còn phải học thay một tiết của Lục Văn.
Nhìn sắc mặt mình nhợt nhạt quá, sợ ấy thấy rồi chê, nên tôi định ăn trưa xong sẽ về ký túc nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng không ngờ — sau tiết học, Lục Văn lại đứng đợi tôi ngoài cửa.
Anh tựa vào lan can, mái tóc nhẹ bay trong gió, khí chất nổi bật đến mức thu hút bao ánh xung quanh.
Tôi hoảng hốt quay đầu trở lại lớp, lấy điện thoại ra, gương mặt tái nhợt của mình trên màn hình. Muốn ngất.
Biết thế sáng nay tôi dậy sớm nửa tiếng để trang điểm rồi!
Tất cả là lỗi của — không chịu báo trước lịch trình!
Tôi vội vàng mượn thân thỏi son, dùng tay chấm nhẹ một chút lên môi và má, ít nhất cũng giúp khuôn mặt không quá xanh xao.
Sau đó, tôi hít sâu, gượng nở nụ bước ra.
Lục Văn thấy tôi thì lập tức bước về phía tôi.
Tôi liếc một cái, rồi vội vàng lướt qua chạy đi mất.
Lục Văn dừng lại một chút, chậm hơn tôi vài bước.
Chỉ đến khi đi đến chỗ ít người, tôi mới dừng lại, quay người đứng chờ .
Khuôn mặt mang theo chút tủi thân:
“Sao ? Anh không đủ mặt mũi để em công khai à?”
Tôi lắc đầu, vội vàng giải thích:
“Anh đang dạy thay mà, cũng coi như là giáo viên rồi. Nếu để sinh viên khác thấy sẽ không hay đâu.”
“Thật không?”
“Thật mà!”
Tôi chủ khoác tay , cố ra vẻ tự nhiên:
“Đi ăn cùng em nha? Em đói quá, sáng dậy muộn chưa kịp ăn gì luôn.”
Lục Văn mỉm lại, nét mặt dịu dàng hơn:
“Được.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tôi không ngờ… Dù đã cố chọn một nhà ăn đắt đỏ, xa lạ, gần như chưa từng đặt chân tới — chỉ để tránh gặp người quen — mà vẫn bị đụng mặt một học.
Cô ấy chào tôi:
“Ơ, Chúc…”
Tôi vội vàng ngắt lời:
“Cậu cũng ăn ở đây à? Muốn ngồi chung không?”
Cô ấy liếc tôi, lại sang Lục Văn, rồi mỉm :
“Thôi, tớ không bóng đèn đâu. Chỉ là lần đầu thấy cậu ăn ở nhà ăn này nên tiện chào một tiếng.”
Trong khoảnh khắc đó, tôi như bị lột sạch rồi ném ra giữa phố. Xấu hổ vô cùng.
Nhưng tôi vẫn cố tỏ ra bình thường, nở nụ :
“Thỉnh thoảng đổi gió mà. Cậu ăn ở đây thường xuyên không, có món nào ngon giới thiệu giúp với!”
Cô ấy chỉ cho tôi vài quầy đồ ăn rồi rời đi.
Tôi hít một hơi sâu, rồi quay sang Lục Văn:
“Đi thôi, hôm nay em mời!”
May là Lục Văn không tỏ vẻ gì bất thường, vui vẻ gật đầu.
Bữa ăn này, tôi vừa mới nhận 180 tệ hôm qua nay coi như… trả lại sạch sẽ.
Tôi cố gắng tỏ ra bình thường, vẫn vui vẻ như không có gì. Nhưng tâm trí tôi thì chẳng đặt ở nữa.
Đột nhiên, trước mặt tôi xuất hiện một miếng cá đã gỡ sạch xương.
Tôi ngẩng đầu — là Lục Văn.
Anh đang chậm rãi lọc nốt phần cá còn lại trong đĩa, rồi gắp qua cho tôi.
“Nhìn gì, ăn đi chứ.”
“Anh đưa hết cho em rồi, còn thì sao?”
Lục Văn lắc đầu:
“Anh không thích ăn cá.”
Tôi chợt nhớ… Hôm qua lúc ăn, tôi có gọi một con cá.
Ánh mắt cụp xuống, sống mũi cay cay.
Lục Văn bật :
“Chỉ là gỡ xương cá thôi mà cũng sao? Ngoan thế này, đúng là dễ cảm quá.”
Tôi hít hít mũi, khẽ hừ một tiếng. Lặng lẽ giấu cảm đang trào dâng trong lòng.
“Đã cảm thì… ăn hết nha. Không phụ lòng đó.”
Tôi gật đầu, không gì. Sợ vừa mở miệng sẽ lộ tiếng nghẹn.
Đang ăn thì Lục Văn “chậc” một tiếng, giọng có phần lười biếng:
“Bảo sao ít người ăn ở đây, món ăn cũng bình thường thôi. Lần sau mình đổi chỗ khác nha.”
Tôi không trả lời.
Cũng không dám .
Thật ra… đồ ăn ở đây rất ngon.
Chỉ là muốn đổi chỗ.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy — Lục Văn đã thấu sự giả vờ của tôi rồi.
Việc không giành trả tiền… là đang âm thầm giữ lại chút tự trọng cho tôi.
Bởi vì hôm qua đã mời tôi một bữa cơm riêng tư lên tới mấy ngàn tệ.
Tôi nghĩ, chắc còn chẳng quen ăn đồ ở căn-tin.
Bạn thấy sao?