Người Yêu Qua Mạng [...] – Chương 1

Giờ học thay chán quá, tôi nhắn tin cho người qua mạng.

[Hôm nay nắng to ghê á. À mà nhắc đến to, bên có…]

[Thật ra em thấy cái trò này gượng gạo thật.]

[À mà nhắc đến gượng gạo…]

[Haiz, chỉ là mấy câu theo công thức thôi mà.]

[À mà nhắc đến công thức…]

Đột nhiên, xung quanh vang lên tiếng khúc khích đầy mờ ám.

Tôi ngẩng đầu lên thì… trời ơi! Toàn bộ tin nhắn tôi vừa gửi đang hiện to đùng trên màn hình chiếu!

Còn chưa kịp phản ứng lại, thì thầy giáo – người có vẻ ngoài lạnh lùng, nghiêm nghị – đã đứng ngay bên cạnh tôi, chậm rãi gõ trả lời:

[Nắng rất to. Anh đang dạy học. Ngoan nhé.]

Sau đó, thầy rút sổ điểm danh ra, tôi:

“Học sinh tên Hạ Nhan?”

Tôi giật mình hoảng hốt.

Đó là tên tôi dùng khi đi học thay mà!

1.

Cuối tháng hết tiền, tôi nhận một job học thay.

Lương: hẳn ba mươi tệ.

Chủ bài bảo: thầy giáo lớp đó rất nghiêm, điểm danh hai lần, phải đợi hết tiết mới về.

Cô ấy trả luôn một lần, tôi sao có thể phụ lòng tin của người ta !

Tôi đến lớp từ rất sớm.

Nhưng khi thầy giáo bước vào lớp, tôi đứng hình mất vài giây.

“Thầy giáo mấy người đẹp trai đó hả? Sao ăn uống tốt dữ trời!”

Áo sơ mi trắng tinh, tay áo xắn cao tới khuỷu, cánh tay cơ bắp rõ nét, gân xanh nổi lên đầy gợi cảm.

Trên cổ tay còn đeo một sợi dây bạc mảnh – vừa gợi cảm, vừa quyến rũ!

Bạn cùng bàn tôi cũng sững người.

“Ủa, thầy bọn mình đâu có như vầy đâu ta?”

Tôi quay sang:

“Hả?”

Từ bục giảng vang lên giọng nam trong trẻo trầm thấp:

“Thầy tên Lục Văn. Thầy Trần bị bệnh, nên tôi dạy thay hai buổi.”

Cả lớp lập tức náo .

“Lục Văn á! Là sư đệ thiên tài mà thầy Trần cứ hay nhắc tới đó!”

“Nghe bảo ngày xưa ảnh học giỏi nhất khoa, lại còn đẹp trai, thời nghiên cứu sinh có bao nhiêu giáo sư tranh nhau giành ảnh.”

“Trời ơi đẹp trai quá! Cho xin WeChat đi!”

Tôi cũng hùa theo:

“Vừa là thiên tài, vừa đẹp trai thế này thì chịu gì nổi!

Cái mặt, cái tay, cái dáng kia kìa – đúng chuẩn gu của tôi luôn!”

Lục Văn mở máy tính, chuẩn bị chiếu bài giảng – từng tác đều khiến người ta không rời mắt .

Lúc ấy ngẩng đầu lên, cả lớp im lặng như tờ.

Tôi thì chẳng hiểu bài mấy, trời ơi – người gì mà đẹp thế chứ!

Chống cằm ngắm mãi, bỗng nhiên thầy gọi học sinh trả lời câu hỏi. Tôi vội cúi đầu, giả vờ đang bận rộn.

“Chúc Ngôn à, tỉnh táo lại đi! Mày có người rồi đó!”

Tôi lén lút lấy điện thoại ra, định kể với nhỏ thân.

Nhưng tay lại vô thức mở app nhắn tin quen thuộc.

Vừa đã thấy ngay bài viết:

[Trời mưa to quá, à nhắc đến to…]

Phía dưới là hàng loạt bình luận kiểu “À mà nhắc đến…”

Tôi chợt nảy ra ý tưởng, mở khung chat với người qua mạng, gõ ngay:

[Hôm nay nắng to ghê á. À mà nhắc đến to, bên có…]

Nhưng lần này, ấy không trả lời ngay như thường lệ.

Tôi vội vàng nhắn thêm để chữa cháy:

[Thật ra em thấy cái trò này gượng gạo thật.]

[À mà nhắc đến… gượng…]

Tôi cố gắng chữa cháy:

[Haiz, chỉ là vài câu theo công thức thôi mà.]

[À mà nhắc đến… công thức…]

Thôi xong rồi, không cứu nổi nữa. Tay tôi hoàn toàn không kiểm soát !

Xung quanh bỗng vang lên tiếng khúc khích, đầy ám muội.

Tôi ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy trên màn hình chiếu, từng dòng tin nhắn “vèo vèo” hiện ra. Ảnh đại diện, nội dung – giống hệt tin tôi vừa gửi!

Đầu óc tôi trống rỗng trong vài giây.

Cho đến khi ngồi bên huých tôi một cái, tôi mới sực tỉnh – Lục Văn, không biết đã đứng sau lưng tôi từ khi nào!

Gió từ cửa sổ lùa vào, mang theo mùi hương thanh nhã như mùi tre dịu mát từ người ấy. Tôi thoáng ngẩn người.

Người qua mạng từng , ấy vừa mua một lọ nước hoa mùi tre, rất thích.

Tôi từng tra thử, giá đắt quá nên thôi không mua.

Vậy… Lục Văn chính là người online chưa từng lộ mặt của tôi sao?!

Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của tôi, Lục Văn hình như thở dài một tiếng. Sau đó lấy điện thoại ra, chậm rãi gõ gì đó.

Ngay giây sau, cả điện thoại tôi và màn hình chiếu trên bục giảng đồng loạt nhận tin nhắn từ người online.

[Nắng rất to. Anh đang dạy học. Ngoan.]

Chỉ đọc chữ thôi cũng cảm nhận sự dịu dàng chiều chuộng.

Thật ra… ánh mắt Lục Văn tôi cũng tràn đầy cưng chiều như .

Chỉ tiếc là… nếu ấy không lấy sổ điểm danh ra thì tốt biết mấy.

“Hạ Nhan?”

Tim tôi thắt lại, run run giơ tay.

“Có… em đây ạ.”

Lục Văn nhướn mày, trông có vẻ tâm trạng đang rất tốt.

Tôi phải với sao đây… Đó là cái tên tôi dùng để đi học thay…

2.

Tôi quen Lục Văn trong một trận game.

Khi đó, ấy đang stress nặng, chơi game để xả, ai ngờ gặp ngay mấy đồng đội chơi như bot, trận đó thua thảm.

Anh mở mic chỉ huy, giọng nghe khá cáu, thái độ cũng gắt gỏng.

Cơ mà… tôi lại cực kỳ mê kiểu này!

Tôi chính là kiểu người thích bị quát một chút, cảm giác rất… lạ.

Sau khi lật kèo thắng trận đó, tôi lập tức thêm .

Cày like, nhắn tin thả thính mấy tháng liền mới cưa đổ người ta.

Ban đầu, cả hai đều gọi nhau bằng tên trong game, lâu dần quen miệng, đến khi rồi cũng chẳng hỏi tên thật là gì.

Thêm nữa, tôi hiểu rõ nguyên tắc qua mạng: “Không gửi ảnh.” Nên cũng chưa từng xin ảnh của , tự mặc định: avatar sao thì người .

Chúng tôi quen nhau nửa năm. Gần đây hỏi tôi có muốn gặp mặt không.

Tôi còn đang phân vân thì… gặp luôn thế này đây?!

Tôi lên bục giảng – nơi Lục Văn đang đứng.

Mỗi lần ánh mắt đảo qua lớp, đều sẽ dừng lại chỗ tôi thêm vài giây.

Ánh mắt dịu dàng, khoé môi hơi cong lên.

Trái tim tôi cũng mềm ra, như ngâm trong mật ngọt.

Không hỏi tên – là vì tôi thật sự quên. Không xin ảnh – một phần vì sợ xấu, phần còn lại là do tôi không tự tin về bản thân.

Nhưng bây giờ… tất cả lo lắng đều tan biến.

Anh ấy thật sự rất đẹp trai. Mà hình như… cũng khá hài lòng với tôi thì phải.

Mải ngắm Lục Văn quá, đến mức gì tôi chẳng nghe bao nhiêu, chỉ lờ mờ nghe thấy từ “lớp phó”.

Hình như đang giao bài tập nhóm gì đó.

“Lớp phó?”

Lục Văn hơi nâng giọng.

Bạn bên cạnh lại huých tôi một cái, thì thầm nhắc:

“Hạ Nhan là lớp phó.”

Tôi lập tức hoàn hồn, trừng lớn mắt.

Chủ bài không hề cho tôi biết là ấy lớp phó mà?!

Chạm phải ánh thắc mắc của Lục Văn, tôi run rẩy đứng dậy.

“Thưa thầy, em đây ạ.”

Ngay cả giọng cũng run rẩy.

Lục Văn khẽ ho một tiếng, gật đầu.

“Tan học đến gặp tôi một chút, có vài chi tiết muốn dặn dò.”

“Vâng…”

Tôi phải sao đây… tôi chỉ là người đi học thay thôi.

Khi người học thay gặp đúng người đi dạy thay… Thì đúng là… xong đời rồi.

Tan học, mọi người lần lượt rời lớp.

Lục Văn rõ ràng đang chờ tôi, chậm rãi thu dọn đồ đạc.

Tôi đành cắn răng, lấy hết can đảm đi đến.

Lục Văn cong môi :

“A Nhan.”

Tôi chớp chớp mắt:

“Trùng hợp thật ha.”

Anh bước từ sau bục giảng đi về phía tôi, giọng nhẹ nhàng:

“Biết mình học cùng trường, vẫn luôn nghĩ… nếu một ngày gặp em trong khuôn viên trường thì tốt biết bao.”

Anh dừng lại trước mặt tôi, trong ánh mắt còn có chút lo lắng:

“Em có thể cho biết… cảm giác hiện tại của em với thế nào không?”

Tôi xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, giọng lí nhí:

“Em… rất thích .”

Khóe môi Lục Văn cong lên thành một nụ dịu dàng:

“Anh cũng , rất thích em.”

Tim tôi bắt đầu đập thình thịch như nổi trống, mặt nóng ran không chịu nổi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...