Anh lái xe đưa tôi đến một nhà hàng lẩu.
Tôi lặng lẽ đi theo sau, dưới ánh trăng, bóng lưng kéo dài, gần như bao trọn lấy tôi.
Bờ vai rộng rắn chắc của khiến tôi bất giác nhớ đến những bức ảnh cơ bụng mà đã gửi…
Chậc, trai đẹp người, về nhà phải xóa sạch thư mục lưu trữ mới .
Nhưng mà, nghĩ đến sau này không còn cơ hội xem nữa, tôi lại thấy tiếc…
Người có thân hình đẹp như Phí Tự không nhiều đâu.
Lúc gọi món, Phí Tự hỏi tôi có kiêng ăn gì không.
Tôi buột miệng đáp:
“Tôi không ăn rau mùi, cảm ơn.”
Ánh mắt Phí Tự thoáng qua chút kỳ lạ, ngay sau đó lại trở lại bình thường.
…
Không lẽ lộ rồi?!
Lúc còn đương online, tôi có với chuyện này không nhỉ? Hình như tôi quên mất rồi…
Anh chỉ đáp gọn:
“Được.”
Nồi lẩu nghi ngút khói, vị cay xộc lên mũi, khiến tâm trạng tôi nhẹ bớt.
Cảm giác buồn bực mấy ngày qua cũng vơi đi.
Nhưng nghĩ đến việc có thể bị Phí Tự phát hiện bất cứ lúc nào, tôi vẫn cảm thấy bất an.
Bỗng nhiên, giọng vang lên:
“Linh Thư, còn định giả vờ đến bao giờ?”
Tim tôi nhảy dựng lên.
“Sếp đang gì ? Sao tôi nghe không hiểu?”
Phí Tự tôi, ánh mắt sâu thẳm:
“Đừng diễn nữa, tôi ra từ lâu rồi.”
…
Nghĩa là tôi mới chính là thằng hề sao?
“Cô chính là Shu Shu – người online của tôi, đúng không?”
Lời đã đến mức này, tôi có chối cũng vô ích.
Tôi cúi gằm mặt, giống như một con đà điểu đang trốn tránh thực tại.
“Cô không có gì muốn với tôi sao?”
Tôi lắc đầu, lí nhí đáp:
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi vì điều gì?”
Tôi căng thẳng đến nỗi giọng run run:
“Xin lỗi vì đã chặn , tự ý chia tay… Còn… còn suốt ngày dụ dỗ gửi ảnh cơ bụng nữa.”
“Nhưng yên tâm, tôi tuyệt đối không lộ ra ngoài đâu!”
Phí Tự không gì, chỉ lặng lẽ tôi.
Tôi cẩn thận dò hỏi:
“Vậy… phát hiện từ khi nào?”
Phí Tự rướn người lại gần, khẽ :
“Tôi không ngốc. Tôi nghi ngờ từ lâu rồi.”
…
Cũng phải thôi.
Đồng nghiệp trong công ty có người biết tài khoản cá nhân của tôi, tra địa chỉ giao hàng đối với Phí Tự cũng chẳng phải việc khó.
Biết , lúc đặt trà sữa tôi nên điền địa chỉ nhà hàng xóm!
Tôi vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi, tôi không cố ý lừa đâu.”
“Vậy… nếu tôi nghỉ việc, có bị trừ lương không?”
Phí Tự nhíu mày, bóp trán:
“Cô nghe ai tôi định trừ lương ?”
“Tin đồn trong công ty bảo hay cắt xén lương của nhân viên nghỉ việc.”
Phí Tự cạn lời.
“Đó là vì hắn tự ý bỏ việc mấy ngày. Ai truyền mấy tin đó ?”
…
Ra .
Nhưng tôi cũng bỏ việc mất mấy hôm…
Như thể thấu suy nghĩ của tôi, Phí Tự chậm rãi :
“Đừng lo, tôi không trừ lương đâu.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy… có thể cho tôi biết tại sao lại muốn chia tay không?”
5
Còn vì sao nữa?
Vì là sếp của tôi đấy.
Nhưng tôi không dám .
Dù tôi rất thích Phí Tự, thân phận không phù hợp, tôi cũng không xứng với ấy.
Tôi cúi đầu, im lặng không đáp.
“Không muốn cũng , tôi hiểu rồi. Cứ ăn đi.”
Phí Tự gắp một viên chả tôm đặt vào bát tôi.
“Em không phải rất thích ăn chả tôm sao?”
Một sở thích nhỏ mà tôi từng vô nhắc đến, mà lại nhớ rõ.
Nghĩ đến đây, lòng tôi bỗng dưng ấm áp.
Sau khi ăn xong, Phí Tự lái xe đưa tôi về nhà.
Đèn đường dưới chung cư bị hỏng, tôi sợ tối nên rụt rè hỏi:
“Anh có thể đưa tôi đến tận cầu thang không?”
Thật ra tôi có thể bật đèn pin điện thoại, tôi chỉ muốn ở bên lâu hơn một chút.
Dù gì sau khi nghỉ việc, tôi cũng không biết liệu có thể gặp lại nữa hay không.
Bây giờ thân phận đã rõ ràng, cũng chẳng cần né tránh nữa.
Dưới ánh trăng, bóng hai người kéo dài trên mặt đất.
Phí Tự là người con trai đầu tiên tôi thích.
Có lẽ… cũng là người cuối cùng.
Lần đầu đã gặp phải huống dở khóc dở thế này, thật đúng là…
Tôi cố đi chậm lại, không hiểu sao, tôi cảm giác đoạn đường từ cổng chung cư về nhà hôm nay ngắn hơn hẳn.
Không phải thời gian trôi quá nhanh sao?
Tôi nén lại cảm giác buồn bã, mỉm vẫy tay với :
“Anh về đi nhé.”
Ánh mắt Phí Tự sâu thẳm khó đoán.
“Không mời tôi lên ngồi một lát sao?”
…
“Có lẽ không tiện lắm.”
Muộn thế này rồi, hơn nữa chúng tôi đã chia tay.
Phí Tự tỏ vẻ tiếc nuối:
“Vậy mà đến phút cuối, em cũng không muốn mời tôi lên ngồi một lát?”
Câu này nghe xong có cảm giác tôi là kẻ vô vô nghĩa .
Thôi rồi.
Tôi hắng giọng:
“Vậy thì lên một lát đi.”
May mà vài ngày trước tôi vừa dọn dẹp nhà cửa.
Tôi vào bếp, rót cho một cốc nước:
“Anh cứ ngồi tự nhiên.”
Vừa đặt ly nước xuống bàn, Phí Tự bỗng nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi nhíu mày:
“Anh gì ?”
Anh chỉ tay về phía ban công, giọng trầm xuống:
“Mấy bộ quần áo nam kia là sao?”
Tôi mơ hồ:
“Hả?”
“Vậy là, khi tôi, em cũng có một trai khác ngoài đời thực?”
…
Hả?
Những bộ đồ đó chỉ là tôi mua về để tạo cảm giác nhà có đàn ông, phòng trường hợp có kẻ xấu.
Dù gì con sống một mình cũng không an toàn.
Nhưng tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tất cả, không muốn dây dưa với nữa.
Tôi bình thản dối:
“Ừ.”
Phí Tự tôi với vẻ không thể tin nổi.
“Vậy nghĩa là tôi là người thứ ba?”
…
Được đấy, còn dùng luôn từ ‘tiểu tam’ nữa cơ à?
“Nếu em không muốn chia tay, tôi người thứ ba cũng .”
…
Không, tôi không phải loại người đó!
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Không mới là người thứ ba.”
“Vậy giữa tôi và ta, em thích ai hơn?”
…
Tôi cũng không biết, vì tôi còn chẳng biết cái ‘người ’ kia là ai.
Giờ phút này, có khi trong lòng Phí Tự đã coi tôi là một kẻ trăng hoa.
“Tôi không ngại người thứ ba, em phải thích tôi hơn.”
…
Ông này, sao dai dẳng thế?
Tôi lạnh giọng:
“Chúng ta đã chia tay rồi.”
“Tôi ai, đó là chuyện của tôi.”
Phí Tự nhíu mày, hỏi thẳng:
“Vậy rốt cuộc em chia tay tôi là vì ghét mối quan hệ này?”
“Em không thích đương nơi công sở sao?”
Không chỉ là không thích.
Nếu chuyện tôi và Phí Tự từng nhau bị lộ ra ngoài, chắc chắn cả công ty sẽ bàn tán đủ điều.
Bản thân tôi thì không quan tâm, Phí Tự…
Tôi thành thật trả lời:
“Đúng .”
“Tôi nghĩ chúng ta nên tạm thời xa nhau một thời gian.”
Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề.
Phí Tự khẽ , nụ mang theo chút cay đắng.
Ánh mắt tràn ngập nét buồn bã.
Một lúc lâu sau, thỏa hiệp:
“Được.”
“Tôi có thể hỏi thêm một câu nữa không?”
Đến mức này rồi, còn gì mà không thể hỏi chứ?
“Anh đi.”
“Lúc ở bên tôi, em có đồng thời ta không?”
Tôi giả vờ thoải mái, gật đầu:
“Ừ, đúng .”
Đôi mắt Phí Tự đỏ lên.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Anh bước đi, trước khi rời khỏi còn để lại một câu:
“Chúng ta đến đây thôi, Linh Thư.”
Gió bên ngoài rất lớn, thổi quần áo trên ban công lắc lư không ngừng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Tình cảm giữa tôi và Phí Tự cũng đến đây là kết thúc.
6
Sau đó, tôi đổi số điện thoại.
Lang thang qua nhiều thành phố, cho đến khi tôi đến Vệ Hải, nơi tôi thích nhất.
Bây giờ đã là mùa đông.
Trước đây, tôi từng với Phí Tự rằng tôi rất thích Vệ Hải, vì miền Nam hiếm khi có tuyết, còn một thành phố vừa có tuyết, vừa có biển thì thật lãng mạn.
Anh đã từng sẽ đưa tôi đi.
Nhưng cuối cùng, chỉ còn mình tôi đến đây.
Những ngày xa cách, tôi chưa từng nghe ai nhắc đến Phí Tự.
Có lẽ ấy đã sớm quên tôi rồi.
Dù sao, trong mắt ấy, tôi chỉ là một kẻ bắt cá hai tay.
Sớm biết , tôi đã không dùng một cái cớ tệ đến thế.
Làm xấu luôn danh tiếng của chính mình.
Tôi vừa mua xong quà lưu niệm, định ghé quán cà phê dưới khách sạn để mua một ly.
Không ngờ, tôi lại thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là Phí Tự.
…
Sao ấy cũng đến Vệ Hải?
Điều kỳ lạ là, tôi lại có chút mong đợi.
Tôi vội lấy khẩu trang trong túi, trộm ngồi xuống bàn phía sau ấy.
Từ góc độ này, không thể thấy tôi, tôi vẫn cảm thấy không an tâm, liền kéo khẩu trang lên thật cao.
Một lát sau, một trẻ xinh đẹp bước qua bên tôi, rồi ngồi xuống đối diện Phí Tự.
Quán cà phê đông đúc, tiếng người trò chuyện ồn ào.
Tôi nghe không rõ họ gì, qua họ có vẻ đang trò chuyện rất vui vẻ.
Mặc dù nghe lén không phải hành vi tốt, tôi không kiềm sự tò mò.
Đây là mới của ấy sao?
Quên tôi rồi cũng tốt.
Dù sao, tôi là người có lỗi với ấy trước.
Nhưng trái tim tôi vẫn không khỏi đau nhói.
Nếu ngay từ đầu, chúng tôi không quen nhau với tư cách đó thì tốt biết bao.
Tôi lặng lẽ Phí Tự qua tấm kính bên cạnh.
Mấy tháng không gặp, ấy vẫn như trước.
Vẫn đẹp trai đến mức khiến người ta không rời mắt.
Chỉ là, người bên cạnh ấy… không còn là tôi nữa.
Cuối cùng, tôi mang một hộp vỏ sò về nhà.
Dùng một chiếc lọ thủy tinh nhỏ đựng lại.
Xem như đặt dấu chấm hết cho chuyến đi này.
Cũng đến lúc tôi nghiêm túc bắt tay vào sự nghiệp của mình rồi.
Bạn thấy sao?