3
Hôm sau, tôi nhận tin nhắn từ Phí Tự trong nhóm chat công việc.
“Ai biết chơi game này không? Dạy tôi, thưởng 50,000 tệ.”
Cả nhóm nổ tung.
Không phải chứ, đại ca nghiêm túc thật hả?
50,000 tệ đúng là hấp dẫn, trong công ty, số người chơi game này chẳng có mấy, đừng đến chuyện dạy cho Phí Tự.
Lúc này, có người tag thẳng tôi.
“Tôi nhớ Linh Thư biết chơi mà, hôm trước thấy ấy đánh cũng khá lắm.”
…
Cảm ơn cậu nhé.
Đồng nghiệp nữ bên cạnh tôi cũng ghé vào hóng hớt.
“Không biết dạo này sếp bị sao nữa, tự nhiên tìm người dạy chơi game, còn ra giá cao thế.”
“Chắc là để chơi cùng đấy? Đúng là đàn ông vào thì khác thật.”
“Cậu chơi giỏi mà đúng không? 50,000 đấy, không lấy thì phí!”
Tôi vừa định mở miệng, thì phía sau vang lên giọng Phí Tự.
Mấy đồng nghiệp không quên thừa nước đục thả câu, còn cả tác cố lên với tôi.
“Linh Thư, vào phòng việc của tôi một lát.”
…
Xem ra lần này, dù có thế nào tôi cũng không né kiếp nạn này rồi.
Tôi theo Phí Tự vào phòng việc, ra hiệu đóng cửa lại.
Tôi gật đầu theo.
Không vòng vo, vào thẳng vấn đề:
“Nghe chơi game rất giỏi?”
Tôi ho nhẹ một tiếng:
“Cũng không hẳn là giỏi lắm…”
“Dạy tôi, 50,000. Hoặc tự ra giá.”
50,000… Ai mà không lòng chứ?
Đặc biệt là một nhân viên quèn với mức lương 5,000 tệ như tôi.
Nhưng hôm qua tôi mới sẽ chia tay với Phí Tự…
Linh Thư, đừng có mất khí phách thế chứ!
Tôi cố từ chối:
“Thôi đi, tôi sợ trai tôi giận.”
“Chỉ là dạy chơi game thôi mà, trai không đến mức nhỏ mọn thế chứ?”
Trùng hợp ghê, nhỏ mọn thật đấy.
Anh không biết sao?
Trước đây, khi chơi game cùng Phí Tự, chỉ vì tôi lỡ chọn tướng hỗ trợ và gắn kết nhầm người khác, ấy đã giận cả ván đấu.
Tôi phải dỗ dành hai ngày mới hòa .
Cái kiểu ghen tuông ngây thơ này y như trẻ con .
Nghĩ đến đây, lòng tôi bỗng thấy ngọt ngào lạ thường.
Thực ra tôi thích Phí Tự lắm.
Trước khi biết là sếp của mình, tôi từng nghiêm túc suy nghĩ về chuyện gặp mặt ngoài đời.
Vừa đẹp trai, vừa giàu có, lại còn chiều chuộng tôi hết mực.
Ai mà không thích cho ?
Nghĩ , lòng tôi mềm nhũn, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Anh ấy vì tôi mà đi học một trò chơi không phải thế mạnh của mình, chẳng qua cũng chỉ để tôi vui.
Về đến nhà, tôi đăng nhập tài khoản phụ, quyết định dùng nó để dạy Phí Tự.
Sau đó, tôi copy tên tài khoản gửi cho , bảo thêm .
Vài giây sau, một tài khoản tên “Shu Shu bảo bối” gửi lời mời kết .
Nhìn lại cái tên này, tôi bỗng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
May mà tài khoản công việc và tài khoản cá nhân của tôi tách biệt.
Nếu không, có lẽ tôi đã bị Phí Tự phát hiện từ lâu rồi.
Tôi gửi lời mời tổ đội cho .
Tôi mở mic chào một tiếng:
“Chào buổi tối, sếp.”
Vừa dứt lời, WeChat liền hiện lên mấy tin nhắn mới.
“Bảo bối, hôm nay tìm người dạy chơi game rồi, nên không chơi với em .”
“Đừng giận nhé, chỉ cần học xong là có thể gánh em bay rồi.”
“Anh gọi trà sữa và bánh ngọt cho em đó.”
“Tối gửi ảnh cơ bụng cho em nha, em bảo bối.”
…
Trước đây, tôi và Phí Tự luôn chơi game cùng nhau.
Có khi tôi bận, ấy tự chơi cũng sẽ nhắn báo tôi trước.
Nhìn từng tin nhắn, đầu tôi bỗng dưng đau nhức.
Bầu không khí lặng đi vài giây.
Tôi thử dò hỏi:
“Có thể mở mic không, sếp?”
Phí Tự “ừm” một tiếng, tôi lập tức bắt đầu tìm trận đấu ghép đội.
“Anh muốn học vị trí nào?”
“Chơi đi rừng đi.”
“Nhưng tôi chỉ biết xạ thủ với pháp sư, hay tôi dạy xạ thủ nhé?”
Phí Tự im lặng một lúc lâu, mãi mới lên tiếng:
“Cũng .”
“Em chơi một trận tôi xem thử đi.”
Anh chọn Công Tôn Ly, còn tôi chọn Điêu Thuyền – con tướng tủ của tôi.
“Trùng hợp ghê, tôi cũng thích chơi Điêu Thuyền.”
…
Chứ còn gì nữa, vì người đó chính là tôi mà!
Sợ bị lộ, suốt cả trận tôi chơi trong tâm trạng căng thẳng, may mắn kỹ năng vẫn đỉnh, gánh Phí Tự với kết quả 2-5-0.
Tôi dè dặt đề nghị:
“Hay là thử đổi tướng đi? Công Tôn Ly khó chơi lắm.”
Giọng Phí Tự kiên quyết:
“Không, tôi thích tướng này. Nếu luyện chắc chắn ấy sẽ thích.”
…
Tôi bây giờ đổi ý có còn kịp không?
Trận này, Phí Tự còn tệ hơn trước, 2-7-0.
Anh viện cớ:
“Tại đối thủ toàn cao thủ.”
Tôi nhẹ giọng nhắc nhở:
“Thật ra bọn họ cũng cùng bậc rank với chúng ta, nếu không thì không thể ghép trận đâu.”
Phí Tự ho khan hai tiếng để che giấu sự xấu hổ:
“Thật à?”
Tôi chắc chắn:
“Thật. Chỉ là quá tệ thôi, sếp ạ.”
Lòng tự trọng của Phí Tự bị chọc trúng, kiên quyết:
“Tôi sẽ chơi nghiêm túc đây.”
Một hồi thao tác hổ báo, lại thành tích 2-9-0.
Đồng đội đã không chịu nổi nữa, mở mic chửi thẳng:
“Xạ thủ ơi, đừng có feed nữa không?”
Tôi vội bảo Phí Tự tắt mic, đừng quan tâm.
Nhưng lại bất an hỏi:
“Tôi thực sự tệ đến thế sao?”
“Bảo sao tôi không trả lời tin nhắn.”
Tôi có hơi xót xa, an ủi :
“Chỉ là game thôi, đừng nghĩ nhiều quá.”
Tôi đã cố gắng mọi lời viên có thể, Phí Tự cứ như không nghe thấy gì.
“Vậy nên tôi phải tập luyện chăm chỉ hơn.”
“Nếu em không dạy , tôi sẽ trừ lương.”
…
???
Không chơi đâu nha!
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Tôi đứng dậy đi mở cửa.
“Xin chào, đồ ăn giao đến đây ạ.”
Tôi nhận lấy, phát hiện đó là trà sữa và bánh ngọt mà Phí Tự đã đặt cho tôi.
Trên phiếu ghi còn có một dòng chữ:
“Bảo bối mỗi ngày đều vui vẻ nhé, em.”
Càng nghĩ càng thấy chột dạ…
Anh ấy là sếp của tôi, muốn tra địa chỉ nhà tôi chắc cũng không khó.
Nếu một ngày nào đó phát hiện người online của mình chính là nhân viên dưới trướng, sẽ nghĩ gì đây?
Lúc này, giọng Phí Tự vang lên từ điện thoại:
“Không chơi nữa hả? Sao im lặng ?”
Tôi vừa cầm ly trà sữa vừa trả lời:
“Vừa đi lấy đồ ăn.”
Tôi nhấp một ngụm trà sữa, mở lại game, quyết định đích thân chơi thử Công Tôn Ly cho Phí Tự xem.
Dù không hay chơi tướng này, tôi đã xem nhiều clip hướng dẫn.
Chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy rồi!
“Anh chọn Yao, bám theo tôi đi.”
Phí Tự từ chối thẳng thừng:
“Không , tôi chỉ chơi Yao với tôi thôi.”
…
Được thôi, cứ giữ vững đạo đức đàn ông đi.
Bỗng dưng, hỏi một câu chẳng rõ đầu đuôi:
“Mà tôi chơi Yao với , trai không ghen sao?”
Tôi đang nhai trân châu, nghe câu này suýt nữa bị nghẹn.
“Anh ấy không biết.”
“Vậy à, tôi thấy nickname của quen lắm, rất giống của tôi.”
Tôi sững người.
Không lẽ bị lộ rồi sao?!
Cố giữ bình tĩnh, tôi ho nhẹ:
“Không đâu, chắc nhớ nhầm rồi.”
“Còn thích vừa chơi game vừa uống trà sữa nữa, giống y hệt.”
Xong rồi, lúc nãy nhận đồ ăn tôi quên tắt mic game!
Tôi gượng:
“Trùng hợp thôi.”
“Cả avatar cũng là Shin – Cậu Bé Bút Chì, dù không phải cùng một tấm hình.”
…
Lỗ hổng to đùng.
Sợ bị phát hiện, tôi vội thoát game, sau đó nhắn tin bằng tài khoản công việc:
“Xin lỗi sếp, tôi thấy hơi mệt, mai dạy tiếp nhé.”
Phí Tự không trả lời, lại nhắn tin cho tôi bằng tài khoản cá nhân.
“Bảo bối, em nhận đồ ăn chưa?”
“Sao không trả lời ?”
“Dạo này em sao ? Sao lạnh nhạt với thế? Không thích nữa à?”
Lòng tôi bỗng chùng xuống.
Cũng đến lúc phải kết thúc rồi.
Dứt khoát không đau, chần chừ mới khổ.
“Tôi nghĩ chúng ta không hợp.”
“Xin lỗi, chia tay đi.”
4
Nói xong câu chia tay, tôi chặn Phí Tự.
Dù trong lòng khó chịu, dù sao cũng không thể quay lại nữa.
Một năm rưỡi đương qua mạng – chính thức kết thúc tại đây.
Phí Tự mãi mãi không biết, người online của ta chính là nhân viên của ấy.
Tôi nằm nhà chìm trong u ám mấy ngày liền, cuối cùng quyết định nghỉ việc, tìm một chỗ mới.
Dù gì sớm muộn ta cũng phát hiện ra, chạy trước vẫn hơn.
Tôi viết đơn xin nghỉ, chuẩn bị nộp cho phòng nhân sự.
Nhưng họ bảo phải đợi sếp duyệt, tôi mới có thể chính thức nghỉ.
Tôi nhắn tin bằng tài khoản công việc hỏi Phí Tự, không trả lời.
Điều này tôi hơi chột dạ.
Không lẽ… ta xảy ra chuyện vì chia tay với tôi?!
Muốn sớm hoàn tất thủ tục, tôi đến hỏi thư ký của Phí Tự.
Nhưng thư ký , đã mấy ngày không đến công ty, tất cả công việc gần đây đều do phó tổng giải quyết.
…
Không lẽ tôi đoán đúng?
Không trả lời tin nhắn thì thôi, tôi đặt đơn từ chức trong phòng việc, đợi ta quay lại rồi tự đọc.
Lòng thấp thỏm, tôi lái xe đến công ty.
Định nhờ bảo vệ mở cửa, vừa lên lầu đã thấy đèn trong phòng việc vẫn sáng.
Tôi đẩy cửa ra.
Rồi đứng hình.
Không phải chứ?!
Sao Phí Tự lại ở đây?
Thư ký mấy ngày nay không đến cơ mà?!
Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi đưa đơn từ chức ra trước mặt .
Phí Tự nhíu mày:
“Cô muốn nghỉ việc?”
Giọng áp lực đến mức khiến tôi đứng cứng đờ.
Tôi bịa đại một lý do:
“Bạn trai tôi sẽ nuôi tôi.”
Nói dối thì có sao, dù gì cũng không phải lần đầu tiên.
Sắc mặt Phí Tự lạnh xuống, ánh mắt đầy nguy hiểm.
Một lúc sau, chậm rãi hỏi:
“Hắn nuôi nổi ?”
…
Gì , sao tự nhiên hỏi câu này?
Tôi thản nhiên bịa tiếp:
“Ở bên ấy, dù có đi hái rau dại tôi cũng cam lòng.”
Chuyện gì cũng , miễn là tôi có thể nhanh chóng rời khỏi đây, trước khi bị phát hiện!
Dù có phải đóng vai một mê trai đương mù quáng cũng .
“Được rồi, cũng ở công ty khá lâu rồi, tôi mời một bữa chia tay nhé.”
…
Có cần thiết không?
Nhưng Phí Tự đã , nếu tôi từ chối thì lại không lịch sự.
Bạn thấy sao?