Lúc họp, sếp đang thuyết trình PPT.
Tôi lén lút nhắn tin tán tỉnh người online của mình:
“Không thể nghĩ đến quá nhiều, vừa nghĩ đến là đầu óc toàn pixel mất rồi.”
Kết quả, giây tiếp theo, câu này liền xuất hiện ngay trên màn hình trước mặt tôi.
Cả phòng họp im lặng đến đáng sợ.
Anh ấy bình tĩnh lấy điện thoại ra, nhắn lại:
“Ngoan, tối nay chụp ảnh cơ bụng cho em.”
1
Lúc này, Phí Tự vẫn đang thuyết trình PPT một cách say sưa đầy cảm , còn tôi ngồi dưới nghe mà buồn ngủ muốn chết.
Ngón tay thon dài của ấy đẩy nhẹ gọng kính vàng, tạo cảm giác cấm dục đầy quyến rũ.
Tôi liếc đồng nghiệp nữ bên cạnh, chỉ thấy mắt ấy sắp lồi ra đến nơi.
Không thể phủ nhận rằng Phí Tự đúng là rất đẹp trai. Trong công ty có không ít nữ đồng nghiệp thầm thích ấy, chỉ là bình thường ấy lạnh lùng chẳng khác gì một nhà sư, chưa từng có hứng thú với ai.
Loại đàn ông cấm dục, lạnh như băng như Phí Tự, chỉ thôi tôi cũng thấy muốn bị đóng băng đến nơi.
Lại còn suốt ngày bắt chúng tôi tăng ca… Những người thế này nên có để phân tán bớt năng lượng, đỡ khổ những nhân viên như chúng tôi.
Nhưng với cái tính khó đoán, lúc nào cũng lạnh lùng kia, ai mà chịu ấy chứ?
Nghĩ đến đây, tôi lại nhớ đến người online của mình, vừa dịu dàng, vừa bám người, lại còn tâm lý và cực kỳ hào phóng.
Mỗi ngày còn gửi ảnh cơ bụng cho tôi xem nữa.
Trong đầu tôi bất giác hiện lên tấm ảnh hôm qua ấy gửi – cơ bụng sắc nét, nước còn nhỏ giọt xuống từ bờ ngực, tạo nên một cảnh tượng khiến người ta không khỏi mơ màng.
Tôi không nhịn mà mở khung chat, gõ một dòng:
“Không thể nghĩ đến quá nhiều, vừa nghĩ đến là đầu óc toàn pixel mất rồi.”
Tin nhắn vừa gửi đi, đồng nghiệp xung quanh lập tức xì xào bàn tán.
“Không ngờ tổng giám đốc Phí lại có , không ra luôn đấy!”
“Tiêu rồi, mất hết hy vọng rồi!”
Gì cơ? Bạn ?
Phí Tự có ?
Tôi ngẩng đầu lên với vẻ mặt đầy thắc mắc, muốn xem thử rốt cuộc nào xui xẻo đến thế.
Nhưng rồi tôi lại thấy tin nhắn trên màn hình… giống hệt với cái tôi vừa gửi.
Không cam tâm, tôi lại ảnh đại diện. Ừm, cũng giống y chang.
Ngay cả hình nền trò chuyện cũng là ảnh chụp lúc chúng tôi chơi game cùng nhau.
Vậy tại sao không tắt chế độ trình chiếu màn hình đi chứ?
Phí Tự nhếch môi , tắt khung chat, rồi lấy điện thoại ra gõ vài dòng.
Cùng lúc đó, điện thoại tôi rung lên.
Tiêu rồi, quên bật chế độ im lặng mất!
Phí Tự nhíu mày, về phía tôi:
“Đang họp thì đừng việc riêng.”
…
Vậy sao còn nhắn tin lại? Tôi lướt điện thoại tí thì có sao?
Nhân lúc Phí Tự đang lật lại trang PPT, tôi nhanh chóng mở điện thoại xem tin nhắn.
“Ngoan, tối nay về gửi ảnh cơ bụng cho em.”
Giống hệt ảnh đại diện.
Giống hệt biệt danh lưu trong danh bạ.
Giống hệt hình nền chat.
Bây giờ thì có thể xác nhận rồi – Phí Tự chính là người online của tôi.
Ồ… hóa ra xui xẻo chính là tôi à?
2
Tôi nhất thời không thể chấp nhận nổi sự thật này.
Sau buổi họp, đồng nghiệp nữ bên cạnh tôi tiếc nuối than thở:
“Haizz, là mối đơn phương của tớ kết thúc rồi.”
“Cậu có thấy không? Anh ấy lưu tên là ‘Shu Shu bảo bối’ đó, cưng quá đi mất!”
“Lúc nhắn tin lại cho , mặt Phí tổng vui thấy rõ luôn. Bạn ấy chắc hạnh phúc lắm nhỉ.”
…
Hạnh phúc này để cậu, cậu có muốn không?
Tôi úp mặt xuống bàn, không biết phải phản ứng thế nào.
Shu Shu bảo bối… Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, lúc chơi game tôi đã không dùng tên thật rồi.
May mà tôi chỉ dùng nhũ danh, khiến người ta tưởng họ của tôi là Shu.
Cũng may tên tôi không quá hiếm, sẽ không ai nghi ngờ đâu nhỉ…?
Lúc này, điện thoại lại rung lên liên tục.
Đồng nghiệp nữ trêu ghẹo:
“Ai mà nhớ cậu dữ ?”
Không cần đoán cũng biết là người online của tôi.
Mở khung chat ra, hàng loạt tin nhắn liên tục hiện lên:
“Xin lỗi bảo bối, vừa nãy đang họp.”
“Tối về gửi ảnh cơ bụng cho em, hôm nay em thích xem kiểu gì?”
“Sao không trả lời bảo bối?”
“Em vừa bảo nhớ đúng không? Anh cũng nhớ em.”
“Dạo này trời ấm lên rồi, đi mua vài chiếc váy xinh xinh mà mặc nhé.”
“Chuyển khoản 52,000 tệ.”
…
Tôi từng dòng tin nhắn mà không biết phải phản ứng thế nào.
Đồng thời, tôi cũng không dám tin những lời này lại xuất phát từ miệng Phí Tự.
Hình ảnh những bức ảnh cơ bụng nóng bỏng và những câu tán tỉnh lại lướt qua đầu tôi.
Sự chênh lệch này lớn đến mức tôi không thể chấp nhận nổi, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn.
Vừa đến giờ tan , tôi lập tức lao ra khỏi công ty, sợ vô đụng mặt Phí Tự.
Ai ngờ, vì chạy quá nhanh nên không kịp phanh lại, trực tiếp đâm sầm vào một người.
A! Đau quá!
Còn mắc kẹt vào kẹp cà vạt của người ta nữa chứ, bảo sao đau thế!
Tôi ôm trán, lúng túng :
“Xin lỗi, tôi vội quá nên không để ý đường.”
Chiếc kẹp cà vạt hình lông vũ màu bạc…
Trông quen quá, chẳng phải giống hệt cái tôi từng tặng người online sao?
Người đối diện tôi, giọng điệu bất mãn:
“Vội là tính đi đầu thai à?”
“Đi đường không à?”
Tôi chột dạ ngẩng đầu lên.
… Và bắt gặp ánh mắt bất đắc dĩ của Phí Tự.
Tôi nhanh chóng bịa ra một lý do:
“Xin lỗi, tôi gấp về nhà với trai.”
Phí Tự thoáng khựng lại, ánh mắt ánh lên tia vui vẻ, rồi lấy điện thoại ra gõ vài dòng.
Cùng lúc đó, điện thoại tôi lại rung lên liên tục.
…
Không phải chứ? Giờ này mà còn nhắn tin cho tôi?
Phí Tự nhíu mày tôi.
Tôi vội vàng chuyển chủ đề:
“Bạn trai tôi giục tôi về rồi.”
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
Tôi như vớ cọng rơm cứu mạng, lập tức lao vào trong.
“Boss, tôi về trước nhé.”
Vào thang máy, tôi bấm liên tục nút đóng cửa, sợ rằng Phí Tự sẽ đuổi kịp rồi đi cùng.
“Cùng nhau đi đi.”
Vừa dứt lời, cửa thang máy liền khép lại.
Tôi khuôn mặt dần biến mất trước mắt mình.
Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chậc… có hơi bất lịch sự, chắc tổng giám đốc không nhỏ mọn đến mức giận tôi vì chuyện không cho ta vào thang máy đâu nhỉ?
3
Về đến nhà, tôi lại nhận tin nhắn của Phí Tự.
Chuyện xảy ra hôm nay khiến tôi cảm giác như đang mơ .
“Bảo bối, vừa tan , sao em không trả lời ?”
“Bảo bối, tối nay đợi về chơi game nhé.”
“Tiền hôm nay chuyển cho em mua váy có đủ không? Không đủ để gửi thêm.”
“Chuyển khoản 52,000 tệ.”
“Sticker mèo con đáng .”
Giọng điệu nghe có vẻ đang rất mong chờ câu trả lời của tôi.
…
Tổng giám đốc cưng chiều thật đấy.
Bao giờ mới tăng lương nhân viên đây? Lương tháng của tôi có 5,000 tệ, tiêu chẳng đủ.
Nhưng nếu Phí Tự biết tôi chính là người online của ta, chắc sẽ tức chết mất.
Bình thường ấy lạnh lùng, cấm dục là thế, mà khi tôi lại ngoan ngoãn nghe lời, còn sẵn sàng gửi ảnh cơ bụng và những lời tán tỉnh.
Tôi và Phí Tự quen nhau qua game.
Anh ấy chơi cực dở, trận nào cũng do tôi gánh team, thế mà mỗi lần đều lon ton bám theo tôi khen ngợi đủ điều.
Anh ấy thích cũng là tôi trong thế giới ảo – người chơi game giỏi, tính cách hài hước.
Chứ ngoài đời, tôi cũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường mà thôi.
Tôi quyết định dùng chiến thuật lạnh nhạt để từ từ khiến ấy chủ chia tay.
Thích là thích thật, không hợp cũng là thật.
Liên tục, từng tiếng tin nhắn lại vang lên kéo tôi trở về thực tại.
“Bảo bối đang bận à? Sao vẫn chưa trả lời ?”
“Anh nhớ em.”
“Em không trả lời lâu là đang giận sao bảo bối?”
“Có phải tại trận game hôm qua chơi dở quá, 3-11, em tức giận không?”
…
Lý do đã có sẵn, chẳng cần tôi nghĩ nữa.
“Ừ, đúng rồi đấy.”
Phí Tự trả lời gần như ngay lập tức.
“Bảo bối, đừng giận nữa nhé, gửi em xem cơ bụng nè.”
[Gửi một tấm ảnh cơ bụng.]
Khụ khụ, tôi là kiểu người như thế sao?
Dùng sắc dụ dỗ là không có tác dụng với tôi đâu!
…
Dù nghĩ , ngón tay tôi vẫn phản bội lý trí, mở ảnh ra xem.
Chỉ lần cuối thôi!
Vòng eo thon gọn đầy sức mạnh, cơ bụng sắc nét đến hoàn hảo.
Từng đường nét cơ bắp trông vừa gợi cảm, vừa tràn đầy sức hút.
Tôi mà nuốt nước bọt, rồi tiện tay ấn lưu ảnh.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến quyết tâm chia tay của tôi.
“Bảo bối còn muốn xem kiểu nào nữa không?”
“Đừng giận vì game nữa mà, mua skin cho em nhé?”
“Thôi , bảo bối đợi luyện vài ngày đã.”
“Đến lúc đó có thể gánh em bay luôn!”
…
Thôi bỏ đi, tổng giám đốc, cứ yên phận sếp của đi.
Chúng ta thật sự không hợp đâu.
Bạn thấy sao?