10
Sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng xuyên qua rèm cửa rọi vào phòng.
Tôi toàn thân ê ẩm, cảm giác vừa đau vừa tê tê khắp người.
“Ưm…” – Tôi khẽ rên lên một tiếng.
Ngay sau đó, một đôi bàn tay ấm áp, rắn rỏi đã vòng qua eo tôi, ôm lấy tôi thật chặt từ phía sau.
Toàn thân tôi cứng đờ lại, bên tai vang lên giọng khàn khàn, mang theo chút tủi thân của Cố Yến: “Em đừng thích Tiêu Cảnh nữa, cậu ta không xứng. Cậu ta đã có rồi. Có rồi mà còn dây dưa với người khác, rõ ràng là một tên tồi…”
Nghe , tim tôi chợt thót lại.
Lúc này tôi mới nhớ ra, trước đây để tránh né , tôi đã bịa chuyện mình thích Tiêu Cảnh.
Tôi gượng , cảm thấy hơi chột dạ: “Lúc trước ở đoàn phim… cố khó dễ cho Tiêu Cảnh, chẳng lẽ là vì tôi từng mình thích cậu ấy?”
Cố Yến tôi bằng ánh mắt bình thản, lời thốt ra lại thẳng thắn đến mức không chút chối bỏ: “Ừ. Cậu ta là đồ tồi, cố lừa gạt cảm của người con tôi thích. Thế nên tôi mới ra tay.”
Rõ ràng ánh mắt vẫn lạnh lùng như thường, lại ẩn chứa một tia nóng rực khiến người ta khó mà đối diện.
Tôi bất giác nhớ lại ký ức nóng bỏng đêm qua mặt lập tức nóng bừng lên.
Tôi vội dời ánh , ho nhẹ một cái: “Thật ra chuyện đó… lúc ấy tôi chỉ kiếm đại một cái cớ thôi. Tiêu Cảnh là em trai tôi, tôi sao có thể thích cậu ấy .”
Tôi họ Hạ, cậu ấy họ Tiêu, là vì tôi theo họ mẹ, còn cậu ấy theo họ bố.
Để tránh phiền phức không cần thiết, quan hệ chị em giữa tôi và Tiêu Cảnh chưa bao giờ công khai.
Nghe tôi giải thích xong, Cố Yến chỉ im lặng tôi, ánh mắt càng lúc càng trở nên sâu thẳm.
“Như Yên… ở bên tôi khiến em thấy khó xử đến sao?”
“Tôi chỉ là…”
Tôi còn chưa hết câu thì đã bị chặn lại bằng một nụ hôn bất ngờ.
Dần dần, tôi bị cuốn theo nhịp hôn ấy, vô thức vòng tay ôm lấy cổ .
Chính hành đó khiến nụ hôn của trở nên mãnh liệt hơn.
Ban đầu chỉ là tức giận mà hôn tôi, rồi có vẻ như không còn dừng lại nữa…
11
Nếu không phải cuối cùng tôi cứng rắn lên tiếng dừng lại, chắc tôi đã bị “dày vò” đến tận ngày tận thế…
Buổi chiều đầy nắng, trong phòng nghỉ của nghệ sĩ.
Tôi ngồi đối diện Tiêu Cảnh, tức giận : “Cậu có từ khi nào? Dám giấu tôi hả?”
Tiêu Cảnh thấy tôi nổi giận, lập tức xụ mặt, yếu ớt : “Chị Hạ… em cũng lớn rồi mà, có là chuyện bình thường mà…”
Nghe xong câu đó, tôi càng bực, đứng phắt dậy định giơ tay dạy dỗ một trận ra trò.
Tiêu Cảnh thấy liền vội vàng bỏ chạy như đứa con nít, lao thẳng đến trốn sau lưng Cố Yến.
Còn không biết xấu hổ mà nịnh nọt: “Anh rể cứu em với, chị em nổi điên rồi!”
Thấy cậu ta sai mà không tỏ chút ăn năn, tôi càng muốn dạy cho một bài học.
Vừa định thủ thì Cố Yến đã đứng ra chắn trước mặt tôi, bất lực : “Thôi mà thôi mà… như cậu ta đấy, lớn rồi, có cũng là chuyện bình thường thôi.”
Mặc dù Cố Yến can ngăn, tôi vẫn chưa hả giận: “Nhưng cậu ta là nghệ sĩ, mà dám giấu quản lý chuyện này, coi trời bằng vung!”
“Cậu ấy cũng đã xin lỗi chị rồi mà. Đừng giận nữa, giận nhiều mau già đấy. À, tôi đã đặt một chiếc du thuyền rồi, tối nay mình vừa ăn tối vừa ngắm cảnh bên sông nhé?”
Nghe , tôi mới miễn cưỡng tha cho Tiêu Cảnh.
Tiêu Cảnh thì thở phào nhẹ nhõm, phía sau còn lén mặt quỷ trêu tôi và Cố Yến.
12
Buổi tối trên du thuyền, vừa dùng bữa tối ngon lành, vừa ngắm cảnh sông lướt qua dưới ánh đèn lấp lánh, cảm nhận làn gió mát lành lướt qua mặt…
Mọi muộn phiền dường như bỗng chốc trở nên quá nhỏ bé.
Tôi khẽ nhắm mắt lại, thả lỏng cả người, tận hưởng cảm giác bình yên hiếm hoi ấy.
Đột nhiên, bên tai vang lên giọng mang chút buồn bã của :“Hồi đó… tại sao em lại từ chối tôi? Còn nhờ thân em giúp gạt tôi nữa.”
Tôi mở mắt ra, , giọng bất lực: “Anh quên rồi à? Chúng ta là đối thủ cơ mà, cạnh tranh trực tiếp đấy!”
“Hơn nữa, tôi không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến con đường sự nghiệp của …”
Tôi cứ tưởng để thân ra mặt sẽ cắt đứt mọi chuyện êm đẹp, ai ngờ lại dễ dàng nhận ra.
Lăn lộn trong giới giải trí bao năm, tôi thừa hiểu một mối quan hệ cảm có thể ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp của nghệ sĩ như thế nào.
Tôi thật lòng có cảm với , mà đã có cảm thì tôi càng mong muốn tỏa sáng trên sân khấu, chứ không phải bị tôi kéo tụt lại.
Cố Yến lặng lẽ tôi, rồi rút điện thoại ra từ túi áo: “Em với tôi ở bên nhau, sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến sự nghiệp của tôi cả. Em đi.”
Trên màn hình là hàng loạt tin nhắn và bình luận từ fan trên Weibo:
“Bạn của Cố Yến, chị mau quay về đi… Nam thần nhà em sắp gục luôn rồi!”
“Mong hai người bên nhau mãi mãi nha!”
“Tại sao lại phải chia tay chứ? Nam thần nhà chúng tôi tuyệt vời như , cứ ở bên nhau bình yên không tốt sao?”
“Chỉ mong mỗi ngày ấy đều hạnh phúc!”
…
Tôi những bình luận ấy, trái tim đang căng thẳng cuối cùng cũng dịu lại đôi chút.
Nhưng ngay giây sau, tôi nghiêm túc : “Vấn đề fan thì giải quyết rồi, còn chuyện ‘đối thủ’ thì sao?”
Anh đưa tay xoa đầu tôi, ánh mắt chợt hướng lên bầu trời xa xăm, giọng trầm thấp vang lên: “Thật ra thấy Tiêu Cảnh không hợp với nghiệp diễn… Em cũng biết mà, em trai em từ nhỏ đã mê ca hát. Nói về năng khiếu diễn xuất thì cậu ấy không thật sự nổi bật. Thay vì cố gồng mình, chi bằng để cậu ấy điều mình thích.”
Tôi im lặng lắng nghe. Rõ ràng định phản bác, lại chẳng thể tìm ra lý lẽ nào.
Đúng như , Tiêu Cảnh từ bé đã thích âm nhạc…
Nhưng chính là nhờ một vai diễn bất ngờ nổi tiếng, cậu ấy mới công chúng biết đến. Nếu rời khỏi vùng an toàn để chuyển sang một lĩnh vực mới, rất có thể sẽ mất hút khỏi ánh đèn sân khấu.
Hơn nữa… giới ca hát, chúng tôi thật sự chẳng có bất cứ mối quan hệ nào.
Cố Yến thấy tôi im lặng, lại nhẹ nhàng , khóe môi cong lên: “Không cần vội quyết định, mình cứ để cậu ấy thử xem sao. Còn chuyện đường đi nước bước, sẽ lo.”
Giây phút ấy, cuối cùng tôi cũng bị thuyết phục, gật đầu thật mạnh: “Được!”
Tôi muốn cho Tiêu Cảnh một cơ hội. Và cũng là… cho chính chúng tôi một cơ hội.
13
Thực tế chứng minh, Cố Yến đã đúng.
Tiêu Cảnh quả thật hợp với con đường ca hát hơn rất nhiều. Cậu ấy tham gia chương trình 《Ca sĩ tổng viên》 và ngay lập tức nhận vô số lời khen ngợi.
Cư dân mạng thi nhau bình luận:
“Tiêu Cảnh hát hay hơn diễn nhiều luôn ấy!”
“Đáng lẽ nên đi hát từ lâu rồi, chứ cứ bị chê bai trong giới diễn xuất mãi.”
“Thật ra diễn xuất của cậu ấy chỉ trung bình thôi, vì đẹp trai nên chúng ta mới bao dung đến …”
“Giờ cậu ấy hát lên một cái là bao người đổ rầm rầm.”
…
Sau khi chuyển hướng, Tiêu Cảnh bỗng chốc như tiếp thêm năng lượng. Nhiều việc không cần tôi nhắc, cậu ấy tự giác xong hết.
Đến ngày trao giải Nam ca sĩ xuất sắc nhất, Tiêu Cảnh thậm chí còn chủ mời chúng tôi đi ăn mừng.
Tôi – người xưa nay chưa từng đãi ngộ như – có chút kinh ngạc: “Cậu bị gì mà tự dưng biết điều thế?”
Tiêu Cảnh nâng ly, rạng rỡ: “Từ ngày bắt đầu ca hát, em thấy cuộc sống của mình như bừng sáng. Mỗi ngày đều là một khởi đầu mới… Mời chị và rể một bữa, không sao?”
Nhìn cậu ấy vui vẻ như , tôi cũng không nhịn mà nở nụ hạnh phúc.
Đang chìm đắm trong sự ấm áp, thì người đàn ông bên cạnh bất ngờ gọi tên tôi bằng giọng đầy cảm : “Như Yên.”
Tôi quay sang .
Không biết từ lúc nào, Cố Yến đã cầm sẵn một bó hoa hồng đỏ rực trong tay, còn tay kia là một chiếc nhẫn đính đá cực lớn.
Ngay khoảnh khắc ấy, quỳ một gối xuống, ánh mắt đắm đuối tôi: “Như Yên, giờ giữa chúng ta đã không còn gì ngăn trở nữa rồi… Em có sẵn lòng bước vào thế giới của , vợ không?”
Màn cầu hôn này đến quá bất ngờ.
Nhưng khi thấy nghiêm túc quỳ gối trước mặt, trái tim tôi vẫn không kìm mà đập loạn.
Mọi người xung quanh bắt đầu đồng thanh hô vang: “Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Dưới ánh mắt dịu dàng ấy, tôi nhẹ nhàng đưa tay ra: “Em đồng ý.”
Nhận câu trả lời, liền đeo nhẫn vào tay tôi.
Cố Yến phấn khích ôm chầm lấy tôi: “Tốt quá rồi… Như Yên… Anh em.”
Cả căn phòng chợt rơi vào yên lặng.
Dù đã nhận lời cầu hôn, tôi thật sự không ngờ… ngay trong tối hôm đó, Cố Yến đã tuyên bố chính thức trên Weibo.
“Giới thiệu một chút, đây là vợ tôi.” Một dòng trạng thái ngắn gọn, phía sau còn tag thẳng tên tôi.
Nhìn bài đăng, tôi chỉ biết im lặng.
Anh là ảnh đế lạnh lùng cơ mà, có cần công khai nhanh như không?
Ảnh đế lạnh lùng công khai kết hôn, ngay lập tức khiến Weibo nổ tung.
“Aaaa… tuyệt vời quá, chúc nam thần tìm hạnh phúc!”
“Dù hơi tiếc, chỉ cần ấy hạnh phúc, tụi em cũng mãn nguyện rồi!”
“Gần đây Tiêu Cảnh đột nhiên chuyển hướng ca hát… Giờ Cố Yến lại công bố kết hôn… Sao tôi cứ thấy ‘hôn sự với quản lý của Tiêu Cảnh’ này ngọt ngào thế nhỉ?”
“Dù thế nào đi nữa, chúc hai người hạnh phúc!”
Bạn thấy sao?