Người Yêu Online Của [...] – Chương 2

3

Trên xe trở về, Tiêu Cảnh ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, còn tôi thì lòng dạ rối bời, chẳng thể yên nổi.

Cố Yến lại nhắn tin cho tôi:

“Cục cưng, sao em không trả lời nữa?”

“Không phải em muốn xem livestream tắm sao?”

“Cục cưng? Em giận rồi à?”

Tôi im lặng từng tin nhắn cứ tới tấp gửi đến, trong lòng bối rối không thôi.

Yêu đương với Cố Yến bao lâu nay, bảo là không có cảm thì chắc chắn là dối.

Nhưng nếu chuyện cảm này bị lộ ra, hậu quả mà nó kéo theo… tôi không gánh nổi.

Còn bên kia, Cố Yến cứ tưởng mình tôi giận, liên tục xin lỗi:

“Em giận đúng không?”

“Đừng im lặng với nữa mà…”

“Em muốn trừng kiểu gì cũng chịu, em đừng im lặng không?”

Nhìn những dòng tin nhắn cứ hiện lên không ngừng, lòng tôi càng thêm khó chịu.

Tôi chằm chằm vào màn hình rồi khẽ thở dài.

Lúc này, Tiêu Cảnh ngồi cạnh nhận ra tâm trạng tôi không ổn, liền hí hửng ghé lại gần: “Chị Hạ sao thế? Trông tâm trạng không vui nhỉ?”

Tôi liếc cậu ta một cái, hoàn toàn không có tâm trạng để chuyện.

Thấy tôi không phản ứng gì, cậu ta bắt đầu tự biên tự diễn: “Từ lúc quay chương trình về là chị đã không bình thường rồi. Mà chuyện lớn duy nhất vừa xảy ra là Cố Yến công khai cảm…”

Nghe tới đây, tôi rùng mình.

Chết rồi, cậu ta chẳng lẽ nhận ra tôi chính là người qua mạng của Cố Yến!?

Ai ngờ câu sau lại khiến tôi há hốc mồm:

“Tôi hiểu rồi! Chị chắc chắn là thầm Cố Yến, nên mới buồn khi thấy ta công khai chứ gì!”

Tôi nghe xong không nhịn nổi nữa, cho cậu ta một phát.

“Đừng linh tinh nữa!”

Chuyện này đâu phải để đâu!

Tiêu Cảnh ôm chỗ bị đánh, ánh mắt vừa oan ức vừa uất ức, sau đó im bặt luôn.

4

Tiêu Cảnh vừa nhận một kịch bản phim rất tốt. Là người quản lý của cậu ấy, tôi thật sự cảm thấy vui mừng.

Ngày cậu ta một lần nữa nổi tiếng chắc cũng sắp đến rồi.

Là quản lý của Tiêu Cảnh, tôi theo cậu ấy vào đoàn phim việc.

Chỉ là… vừa vào tổ quay, tôi đã gặp phải người mà tôi không muốn gặp nhất.

Cố Yến!

Trời ơi… giờ tôi mới biết, thì ra ta cũng tham gia phim này.

Khoảnh khắc thấy , tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng loạn, luống cuống không biết gì. Nhưng Cố Yến thì khác— ta như người mất hồn, hoàn toàn không để ý đến phản ứng bối rối của tôi.

Cả người , chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: sa sút.

Là quản lý của nghệ sĩ đối thủ, bình thường thấy ta như chắc tôi nên vui mới phải. Nhưng không hiểu sao, ngực tôi như bị đè nặng bởi một tảng đá, nặng nề, khó chịu đến nghẹt thở.

Khi mọi chuyện trên mạng bắt đầu bùng lên, tôi quyết tâm dứt khoát cắt đứt mối nghiệt duyên này, nên đã nhắn tin cho : “Tôi đã có người mình thích rồi. Chuyện online chỉ là chơi thôi.”

Ngay sau khi gửi tin nhắn đó, Cố Yến lập tức như sụp đổ, không ngừng níu kéo tôi.

“Đừng như … Anh tin là em chỉ đang giận dỗi thôi. Chúng ta ở bên nhau lâu như , cảm đều là thật lòng, sao bây giờ em lại chỉ là ? Anh không tin!”

“Em chắc chắn là . Nếu em có nỗi khổ gì thì với , đừng chia tay mà!”

“Chuyện gì cũng có thể cùng nhau giải quyết mà.”

Tôi biết, nếu còn tiếp tục đọc mấy tin nhắn này nữa, chắc chắn tôi sẽ lại mềm lòng, rồi lại quay lại với .

Để ngăn chuyện đó xảy ra, tôi nghiến răng, thẳng tay xóa khỏi danh bạ.

Tôi cứ nghĩ như là mọi chuyện sẽ kết thúc.

Ai ngờ, kể từ sau khi tôi chia tay, Cố Yến ngày nào cũng lên Weibo đăng mấy bài u sầu, sướt mướt như thất lần đầu.

Hôm nay than thở chuyện này, mai lại cảm khái chuyện khác.

Từ một người cực kỳ chuyên nghiệp, giờ ngay cả lúc việc trong đoàn cũng lơ đễnh, chẳng tập trung.

Tiêu Cảnh thì lén lút ghé sát tôi, hạ giọng nhỏ: “Chị Hạ Cố Yến kìa, kiểu này chắc là mới chia tay.”

“Tôi thì sao?”

“Thì chị có cơ hội rồi đấy chứ còn gì!”

Tôi nghe xong chỉ thấy đầu ong ong, mắt thì hoa cả lên.

Cái tên này đúng là không sợ tôi nổi giận nữa rồi nhỉ?

Tôi không kìm , tăng âm lượng phản bác rõ ràng: “Tôi cho cậu biết, tôi không hề thích Cố Yến! Cậu đừng có bừa nữa, nếu không tôi thực sự sẽ giận đấy!”

Biểu cảm tôi lúc đó cực kỳ nghiêm túc.

Sự nghiêm túc ấy khiến gương mặt đang hề hề của Tiêu Cảnh cũng sững lại, nghiêm chỉnh theo.

“Chị Hạ, bình thường chị đâu có nghiêm túc như thế khi bị trêu chọc. Lần này là sao ?”

Cậu ta thở dài đầy bất lực: “Tôi chỉ một chút thôi mà, chị cần gì phản ứng dữ …”

Bị cậu ta như thế, tôi lại bắt đầu thấy chột dạ, len lén nuốt một ngụm nước bọt.

“Có những chuyện… không nên mang ra .”

5

Vì Tiêu Cảnh và Cố Yến có cảnh diễn chung, nên tôi phải kết với quản lý của Cố Yến qua WeChat để tiện trao đổi công việc.

Để phòng ngừa bất trắc, tôi dùng tài khoản phụ.

Như thì Cố Yến sẽ không phát hiện tôi chính là người online của ấy—tôi đúng là thiên tài!

Tôi nhắn vài câu trao đổi công việc với bên kia, thì WeChat lại vang lên một tiếng thông báo kết mới.

Và người gửi cầu kết … tôi tuyệt đối không thể nhận nhầm.

Đúng là Cố Yến.

Nhìn tin nhắn gửi, tôi lo lắng đến mức bấu chặt lấy đầu ngón tay, lúc này mới chợt nhớ ra…

Tài khoản phụ của tôi và tài khoản chính có vài tấm ảnh giống nhau trong album bè.

Sao tôi lại có thể phạm lỗi sơ đẳng như chứ!

Nếu giờ tôi từ chối kết thì chẳng khác nào tỏ ra chột dạ. Lỡ như Cố Yến nghi ngờ, tra ra thì tôi tiêu thật.

Đã , tôi quyết định tương kế tựu kế. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ giả vờ như không biết gì hết!

Nghĩ xong, tôi bấm chấp nhận lời mời kết .

Ngay sau đó, Cố Yến liền nhắn tin tới:

“Tôi thấy vài tấm ảnh trong album của khá thú vị.”

Liền sau đó là một loạt âm thanh tin nhắn đến liên tiếp.

Chính là mấy bức ảnh cực quang mà tôi từng đăng lên.

Tôi vội vàng nhắn lại hai chữ, cố giữ bình tĩnh: “Vậy à?”

Anh nhắn tiếp, đi thẳng vào vấn đề: “Những bức ảnh này lấy ở đâu ?”

Tôi chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, thật sự không nghĩ ra lý do nào khác, đành bịa đại một cái: “Những bức ảnh đó là thân hồi nhỏ của tôi gửi. Tôi thấy đẹp nên đăng lên album bè thôi.”

Sau khi gửi tin nhắn, bên kia im lặng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng mọi chuyện coi như xong rồi.

Ai ngờ, Cố Yến lại tiếp tục truy hỏi đến cùng: “Bạn thân hồi nhỏ của là con phải không?”

Tôi trả lời đại: “Ừm.”

“Vậy chắc ấy chính là người online của tôi rồi.”

Nhìn thấy dòng tin nhắn này, tôi chỉ còn biết giả vờ hoảng hốt: “Anh gì cơ?”

Kỳ thực, trong lòng tôi đang cực kỳ vui mừng vì đã thành công chuyển hướng nghi ngờ.

Cố Yến lại gửi tin nhắn với vẻ nghiêm túc: “Giờ ấy thế nào rồi?”

Tôi mím môi, gõ nhanh lên màn hình: “Cô ấy không sao cả.”

Anh ta lại im lặng, như thể đang thất vọng.

Đối mặt với một người phụ nữ lạnh lùng như thế, tôi tưởng sẽ bỏ cuộc, nào ngờ lại nhắn tiếp, giọng điệu tha thiết: “Cô giúp tôi hỏi thử ấy một câu không? Liệu ấy có thể quay lại với tôi không?”

Nhìn dòng tin nhắn đầy cảm ấy, tôi như thấy ánh mắt sâu thẳm, tha thiết của đang chằm chằm vào tôi.

Tim tôi lại một lần nữa đập rộn lên không kiểm soát.

Tôi thở hắt ra một hơi, cố giữ tỉnh táo, rồi trả lời: “Anh đừng nghĩ nữa. Bạn thân tôi là fan của đối thủ đấy. Cô ấy mê Tiêu Cảnh lắm, nếu biết là ai thì nhất định sẽ không quay lại đâu.”

Gửi xong tin đó, tôi cảm nhận rõ ràng đối phương như bị đả kích. Khung chat liên tục hiện dòng: “Đối phương đang nhập…”

Mãi đến mười phút sau, tôi mới nhận tin tiếp theo: “Rốt cuộc thân là ai?”

Lúc này tôi bắt đầu thấy mệt mỏi.

Tôi đã rõ như rồi mà ta vẫn không bỏ cuộc, có vẻ như không thêm mắm thêm muối thì không rồi.

Tôi tiếp tục gõ nhanh trên màn hình:

“Anh đừng nghĩ nữa. Cô ấy tính cách rất tệ, là kiểu thấy mặt là chạy. Gu thẩm mỹ thì dị biệt, bẩn tính, vứt đồ lung tung, phòng ở như ổ chuột. Anh mà quen với kiểu người như chỉ tổ mệt mỏi. Fan mà biết chắc chắn sẽ không chấp nhận việc ảnh đế cao cao tại thượng như lại một người như đâu.”

Gửi xong, tôi chằm chằm vào màn hình, chỉ mong Cố Yến sớm từ bỏ.

Thế mà… lại trả lời: “Những điều đó không thành vấn đề.”

Tôi suýt nữa thì xỉu tại chỗ.

Ảnh đế lạnh lùng nổi tiếng là thế, ai mà ngờ ngoài đời lại là một tên “não ” chính hiệu!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...