1
Ai ai cũng tôi là đại phản diện t ,àn nh ,ẫn nhất đời.
Ngày nào cũng đuổi nam chính, hoặc đang trên đường giành nữ chính.
Nhưng tôi lại không thấy thế.
Bởi vì tôi rất thích nhặt vật nhỏ.
Mèo què chân, chó mù mắt, không cần kỹ, đều túm gáy tha về nhà.
Dì ở tầng dưới can ngăn: “Con mèo đó chỉ có ba chân, đem về là x ui lắm đấy.”
Anh tôi chẳng buồn để ý: “Bác biết gì chứ? Ba chân còn ổn định hơn.”
Cho nên, người mèo như thì x,ấu xa tới đâu cơ chứ?
Ngay cả tôi… cũng là tôi nhặt về.
Hôm đó tôi co ro trú mưa trong một góc tường.
Anh tôi đi ngang, liếc tôi một cái: “Ồ, cosplay nấm à? Ngầu ghê.”
Ngầu cái đầu. Tôi sắp ch*t cóng tới nơi rồi.
Cả thế giới chao đảo trước mắt tôi.
Ngay lúc sắp ngã gục, có một bàn tay chìa ra trước mặt.
Trong cơn mưa như trút, những khớp ngón tay ấy gầy gò rõ ràng,
lòng bàn tay yên lặng đặt một viên kẹo sữa nhỏ.
Anh tôi gãi đầu, ngượng ngùng: “Lục mãi trong túi quần, chỉ còn mỗi cái này thôi.”
Tôi đói quá rồi.
Một viên kẹo cũng quý như bào ngư tôm hùm.
Tôi vội vàng bóc ra, cho vào miệng.
Rồi lăn ra xỉu.
Trước khi bất tỉnh, thứ cuối cùng tôi thấy là tôi hoảng I oạn túm lấy người đi đường giải thích:
“Đây là kẹo mà! Thật đấy, chỉ là kẹo thôi!”
Lúc tỉnh lại thì đã nằm trong nhà tôi rồi.
Trên người đầy mèo.
Nhiều màu sắc, hình dáng kỳ quái.
Một con chó Beagle còn đang cố rướn l ưỡi l, iếm mặt tôi.
Anh tôi bưng bát thuốc bước vào: “Uống thuốc xong thì c ,út nhé.”
Tôi không đáp.
Chỉ cụp mắt, mím môi.
Anh tôi chịu không nổi.
Cáu kỉnh vuốt tóc ra sau, lộ trán trắng hếu sắc sảo:
“Này, đâu có nuôi con nít bao giờ đâu.”
Liếc lũ mèo chó đang chạy loạn quanh nhà, ngập ngừng:
“Nuôi trẻ con… có giống nuôi tụi này không ta?”
Thế là, sau đó…
Anh tôi mỗi tay xách ba cái mâm, miệng còn cắn một cái, tươi rói gọi:
“Ăn cơm thôi nào!”
Một bầy mèo kêu meo meo lao tới như gà con cho ăn.
Lũ chó thì lẽo đẽo theo sau, lè lưỡi, mắt sáng rỡ.
Nhưng chúng không giành, đợi lũ mèo ăn xong rồi mới hớn hở đi liếm mâm.
Tôi cũng ngồi giữa bầy chó đợi.
Anh tôi xoa đầu tôi: “Ngoan thế cơ à.”
Rồi đưa tôi cái bát Hello Kitty, bên trong là mì trứng do nấu, còn có một quả trứng kho.
Anh tôi nhướng mày: “Thế nào? Anh nấu ngon không?”
Ngon cái đầu.
Trong mì toàn vỏ trứng.
Muối cũng rắc như kiểu phát không.
Nhưng tôi không .
Vẫn húp sạch.
Vừa ăn vừa rơi nước mắt trong làn hơi nóng bốc lên.
Anh tôi cuống lên.
Luống cuống không biết phải gì.
“Khóc gì thế? Ngon đến phát khóc à?”
Tôi mặc kệ.
Vẫn cúi đầu vừa ăn vừa khóc.
Anh tôi tôi khóc mãi, bối rối đi đi lại lại bên cạnh,
rồi quay đầu gắt với bầy mèo chó đang ăn như quái thú:
“Mấy đứa biết gì không? Ăn với chả ăn, vô d ,ụng!”
2
Anh tôi rất bận.
Tôi ngủ thì ấy đang đuổi gi*t nam chính.
Tôi đi học thì ảnh vẫn đang đuổi gi*t nam chính.
Nhưng hễ tôi có họp phụ huynh,
ảnh lập tức bỏ hết mọi thứ, ăn mặc nổi bần bật bước vào lớp tôi,
ngồi chễm chệ ngay chỗ tôi.
Sợi dây chuyền vàng to tổ bố trên cổ suýt tôi lóa mắt.
“Không thể để em mất mặt !”
Anh tôi hí hửng .
Lúc phát điểm,
thấy mặt tôi buồn buồn, vỗ về:
“Không sao, học không giỏi cũng chẳng sao, có tiền. Sau này thừa kế công ty và trại heo của là .”
Rồi cầm bảng xếp hạng lên, lật từ cuối lên trước:
“Ơ em đâu rồi ta, đừng bảo giáo quên ghi tên nha?”
Đến khi thấy tên tôi ngay dòng đầu tiên,
tôi tr ,ợn mắt há mồm: “Làm nở mày nở mặt thế cơ à?”
Tôi nhịn mãi mới bật .
Anh xoa đầu tôi: “Con nhóc dối trá, học ai hả?”
Tối đó dẫn tôi đi ăn tiệc lớn.
Nhà hàng Tây.
Anh cắt bò bít tết thành từng miếng nhỏ đút cho tôi.
Vừa đưa tới, điện thoại reo.
Đầu dây bên kia báo: nam nữ chính tối nay hẹn hò.
Địa điểm ở bla bla…
Chân mày tôi nhíu chặt, không do dự:
“Anh đang ăn với em , để sau đi.”
Đối phương còn muốn gì đó.
Anh tôi dập máy luôn.
“Ăn đi, em .”
Anh đẩy đĩa tới, lại cúi đầu gỡ xương cá cho tôi.
Ăn xong đưa tôi về, rồi vội vã rời đi.
Nửa đêm mới về.
Về cũng không ngủ,
ngồi ngoài ban công hút thuốc liên tục.
Tôi dụi mắt ra mở cửa ban công.
Anh tôi ngồi xổm sát tường, trong làn khói lượn lờ, gương mặt nghiêng lạnh lùng mà buồn bã.
Tôi kỹ mới thấy quần áo ướt nhẹp,
dưới mắt tím bầm – hình như bị đ ,ánh.
Thấy tôi ra, lập tức dập thuốc, đứng dậy:
“Anh hút tí thuốc thôi, đừng để ám vào em.”
Tôi không đáp.
Đi dép lẹp xẹp đến gần, kiễng chân sờ vết thương của .
Ngón tay lạnh chạm vào da ấm.
Mi mắt tôi khẽ run.
“Đau không?”
“Không đau. Không bằng bị Xí Xí với Ha Ha cắn.”
(Xí Xí và Ha Ha là mèo Tuxedo và chó Husky nhà tôi.)
Tôi chẳng gì.
Chui vào lòng .
“Anh, nên cạo râu rồi, cọ vào đau.”
3
Lên cấp ba rồi, tôi lớn nhanh lắm.
Cao vút lên, dáng người cũng thon thả mảnh mai.
Anh tôi bắt đầu hoang tưởng.
Ngày nào cũng tỏ vẻ như vô hỏi:
“Em à, trai em cao không?”
Tôi cau mày: “Em gì có trai.”
Anh thở phào: “Haha nhớ nhầm rồi.”
Tôi: “…”
Ngày nào tan học cũng đón tôi, bất kể nắng mưa.
Còn ra sức chuyển tiền cho tôi.
Cứ lục đại một góc cặp là đầy tờ 100.
Tôi hỏi,
lảng ánh mắt: “Ờ… chắc là do Xí Xí với Ha Ha tha vào đó đấy.”
Tôi: “…”
Tôi biết sợ có thằng đầu vàng nào dụ tôi chỉ bằng ly trà sữa.
Nhưng mà:
“Toàn trường gì tìm ai vừa đẹp trai vừa giàu hơn em chứ?”
Tôi bảo yên tâm đi.
Anh tôi nghe tôi khen thì toe, khóe miệng không nén nổi:
“Biết thế là tốt rồi.”
4
Nhưng mà trai tôi – người luôn kiêu hãnh như …
lại đi ch ,ó g ặm chân váy cho nữ chính.
Nữ chính b ,ệnh, tôi lao tới 180km/h bất chấp sống ch*t.
Kết quả thấy hai người họ đang hôn nhau đắm đuối trong phòng bệnh.
Sinh nhật nữ chính, tôi móc gần nửa tài sản ra mua viên lam bảo thạch lấp lánh quà.
Nhưng lại chẳng sánh bằng cái nhẫn cỏ dại nam chính tết bằng tay.
Từ đó căm thù trai nghèo tận x ,ương tủy.
Bị nữ chính từ chối lần thứ một trăm,
vẫn nhẹ:
“Anh trai em tốt như , sớm muộn gì ấy cũng hồi tâm chuyển ý.”
Kết quả hôm sau,
tin nam nữ chính kết hôn leo lên top đầu.
Tối đó,
tôi biến mất.
5
Trong khách sạn.
Lúc này, tôi – Lục Trọng Minh – đang siết chặt tấm thiệp cưới trong tay.
Anh nghĩ rất nhiều.
Nên cướp hôn hay đám cưới luôn cho rồi?
Nhưng tất cả những ý nghĩ đó…
Đều tan thành mây khói khi thấy mặc váy cưới đuôi cá trắng muốt kia,
khóe mắt cong cong, đang rạng rỡ trên lễ đường.
Anh chợt nhớ đến mùa hè rực rỡ năm ấy,
khi ngồi giảng bài cho , mái tóc dài mềm mại rủ xuống.
Nhớ lại dáng đứng dưới tán hoa tua rua, quay đầu gọi tên .
Từng chút, từng chút ấy… đã ghi nhớ suốt bao năm trời.
Nhưng rốt cuộc, hạnh phúc của … không nằm nơi .
Vì một phút xốc nổi.
Vì chấp niệm và không cam lòng trong tim,
đã rất nhiều chuyện sai lầm.
Giờ đây…
Đã đến lúc, nên một việc đúng đắn cuối cùng.
Vậy nên…
Khi dâu rể trên sân khấu trao nhẫn cho nhau,
cũng giống như bao vị khách khác,
đứng lên vỗ tay thật to.
Thậm chí còn vỗ mạnh hơn tất cả mọi người.
Cánh hoa tung bay như tuyết.
Anh giơ tay đón lấy một cánh hoa, siết chặt.
Lục Trọng Minh nghĩ…
Đã đến lúc nên lui khỏi sân khấu này rồi.
Thế là…
Khi nam nữ chính ôm nhau trong niềm hạnh phúc,
ngậm điếu thuốc, cúi đầu nhắn vài chữ:
【Chúc mừng tân hôn.】
Rồi lặng lẽ rời đi từ cửa sau.
Nhưng sau khi lui bước thì sao?
Anh dựa vào tường, lặng lẽ châm một điếu thuốc nữa.
Một khi chấp niệm biến mất…
Chỉ còn trống rỗng trong tim và cạn kiệt nơi hồn.
Nửa đời trước, cứ mải miết đuổi theo một người.
Giờ đột nhiên dừng lại, lại thấy chẳng quen chút nào.
Có lẽ…
Anh cũng chẳng còn lý do để tiếp tục sống nữa.
Cô ấy bây giờ rất hạnh phúc.
Đâu còn cần nữa đâu.
Ngay cả khối tài sản vất vả nửa đời dựng…
cũng chỉ vì từng muốn cho ấy một con đường lui, một sự bảo vệ.
Mà nay…
Tất cả đều chẳng còn quan trọng.
Lục Trọng Minh bỗng thấy mệt mỏi rã rời.
Anh chầm chậm ngồi thụp xuống,
hai tay ôm chặt lấy chính mình.
Có lẽ…
nên ngủ một giấc thật dài rồi.
Một giấc mộng mà không bao giờ tỉnh lại nữa.
6
“Anh ơi!”
Cuối cùng khi tôi tìm thấy tôi,
thì đã cuộn người thành một khối, đầu vùi sâu trong cánh tay.
Tôi chưa từng thấy tôi như .
Trong màn mưa dày đặc ấy,
giống như một cái cây cằn cỗi độc đang héo rụng.
Tình … thật đúng là thứ người không nhẹ.
Tôi bước lại gần, cố ra vẻ nhẹ nhàng:
“Ồ, cosplay cây nấm à? Ngầu quá chừng.”
Người đàn ông hơi khựng lại,
rồi mới từ từ ngẩng đầu lên: “Ngầu cái đầu em.”
Lúc này tôi mới thấy rõ trong mắt đầy tơ máu, chân mày nhíu lại.
Tôi chẳng nhắc gì đến chuyện kia,
chỉ ngồi xổm xuống bên cạnh, kéo tay áo nhẹ nhàng.
“Anh à, không có ở nhà, em không dám ngủ đâu.”
Anh tôi vốn là người mềm lòng.
Cho nên… bất kể lúc nào, dù là hoàn cảnh gì,
cũng sẽ như bây giờ, đứng dậy nắm lấy tay tôi:
“Được rồi, mình về nhà nhé.”
Bạn thấy sao?