Người Yêu Hoàn Hảo, [...] – Chương 7

Mẹ Nhan Lâm Niệm Y dìu đỡ, cũng bước vào phòng của Nhan Tịch.

Trong lòng bà khẽ chấn .

Con của Lâm Niệm Y vừa bước vào phòng đã lập tức bắt đầu nhảy múa.

Thoạt cũng biết đã tập luyện rất lâu, tác rất đẹp.

Cô bé chạy đến trước mặt mẹ Nhan và Nhan Thước như muốn khoe thành tích.

“Bà ngoại, cậu ơi, Đoá Đoá nhảy đẹp không ạ?”

Mẹ Nhan không trả lời, bà sang Lâm Niệm Y bên cạnh với vẻ khó đoán.

“Đồ đạc trong căn phòng này đâu rồi?”

Lâm Niệm Y thấy mẹ Nhan không trách mình, nụ càng thêm rạng rỡ.

“Con bảo người ta đem đồ xuống tầng hầm rồi, Đoá Đoá nhảy múa, giường tủ gì đó quá vướng, con sợ con bé ngã.”

“Mẹ cho phép hai người dùng phòng của Nhan Tịch để nhảy múa, không bảo hai người vào đồ của nó!”

Mẹ Nhan bất ngờ nghiêm giọng, Lâm Niệm Y vẫn thấy chẳng có gì đáng lo.

“Nhưng căn phòng nhỏ thế này, không dọn đồ đi thì nhảy kiểu gì chứ!”

“Nhan Thước, em có đúng không?”

Hiếm thấy, lần này Nhan Thước không đứng cùng chiến tuyến với chị tốt của mình nữa.

Sự im lặng của cậu ta khiến khóe mắt Lâm Niệm Y lập tức đỏ hoe.

Cô ta nắm tay con , chỉ trong vài giây nước mắt đã đẫm mặt.

“Xin lỗi vì đã phiền mọi người, con sẽ đưa Đoá Đoá đi ngay.”

“Được thôi, chị đi chỗ khác cũng tốt.”

Trước khi mẹ Nhan kịp lên tiếng, Nhan Thước bỗng một câu như .

Cậu ta quay người gọi giúp việc, bảo khôi phục phòng của Nhan Tịch lại như cũ.

“Từ nay về sau, không ai phép bước vào căn phòng này nữa!”

Lâm Niệm Y đứng ở góc khuất không ai thấy, chăm bóng lưng người em trai hời này một cách đầy oán hận.

Cảnh tượng này đều bị mẹ Nhan bên cạnh thu hết vào mắt.

Tôi đến nơi này, nơi mà gợi lại cho tôi ký ức của mình và tôi đã thấy rất nhiều người quen.

Tôi không với họ tôi là ai, rất nhanh đã hòa nhập với dân làng.

Họ đối xử với tôi rất tốt, nghe tôi đến từ thành phố lớn thì càng vui hơn.

Khi tôi đến, nơi này cũng có vài thầy giáo nguyện.

Tôi đem số tiền bố chuyển cho mình quyên góp, giúp họ sửa trường, xây thêm vài phòng học.

Thậm chí còn cho bọn trẻ một sân bóng rổ.

Cuộc sống nơi đây khiến tôi cảm thấy bình yên hơn.

Sau khi rời đi một tuần, tôi nhắn cho Cố Viễn Trạch một tin, chia tay.

Sau đó thì tôi không xem thêm tin tức của bất kỳ ai nữa.

Tại đây, những nụ ngây thơ của lũ trẻ, sự chất phác và nhiệt của dân làng luôn khiến tôi cảm .

Và khiến tôi nảy sinh ý định gắn bó lâu dài ở nơi này.

11

Ba năm trôi qua trong chớp mắt, tôi buộc phải rời đi… Cùng với một người khác.

Đúng , ở đây tôi đã tìm người đời của mình.

Anh ấy đến trước tôi hai năm.

Lẽ ra khi tôi đến, ấy đã có thể rời đi.

Nhưng ấy lại ở thêm ba năm nữa.

Bố mẹ nhiều lần thúc giục, ấy không quan tâm.

Hết cách nên bố mẹ ấy đành đích thân đến, muốn xem rốt cuộc con trai mình đã xảy ra chuyện gì mà mãi không về.

Sau khi thấy tôi, hai ông bà lại hớn hở rồi trở về.

Mấy đồng nghiệp trêu , khiến cả hai chúng tôi đỏ bừng mặt.

Lần này trở về, chúng tôi sẽ kết hôn.

Vốn dĩ tôi không muốn quay lại nhà họ Nhan, cũng không muốn gặp lại người đó.

Nhưng khi mở điện thoại, bên trong đầy tin nhắn.

Tin nhắn mới nhất là từ mẹ của Cố Viễn Trạch.

trạng sức khỏe của Cố Viễn Trạch rất tệ, cầu xin tôi đến gặp một lần.

Tôi ngẩn người rất lâu.

Cho đến khi người đàn ông bên cạnh hỏi tôi có chuyện gì, tôi mới hoàn hồn.

Có thể khiến mẹ của Cố Viễn Trạch vốn kiêu ngạo phải cúi đầu, xem ra thật sự bệnh rất nặng.

Tôi phải trở về một chuyến.

Sau khi hạ cánh, tôi lập tức liên lạc với mẹ của Cố Viễn Trạch.

Bà dẫn tôi đến bệnh viện gặp Cố Viễn Trạch.

Kể từ khi tôi rời đi, chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm tôi.

Thời gian dài việc mệt mỏi đã khiến sức khỏe gặp vấn đề.

Anh bắt đầu mất ngủ, bắt đầu uống thuốc.

Liều lượng thuốc ngày càng tăng, đến giờ đã không còn tác dụng mấy.

Nhìn thấy tôi, đôi mắt đục ngầu của Cố Viễn Trạch bừng lên tia hy vọng sống.

Anh nằm trên giường bệnh, rơi những giọt nước mắt không rõ là hối hận hay không.

Anh cố gắng ngồi dậy, cánh tay đang truyền dịch lập tức sưng phồng lên một cục lớn.

Mẹ Cố vội vã gọi y tá đến để truyền lại.

Cố Viễn Trạch chỉ chằm chằm vào tôi, không chớp mắt.

Tôi hiểu ý của , đang hỏi tôi có rời đi nữa không.

Dưới ánh mắt cầu xin của mẹ Cố, tôi khẽ lắc đầu.

“Có gì muốn thì đợi hồi phục sức khỏe rồi hãy .”

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...