Người Yêu Hoàn Hảo, [...] – Chương 5

Bữa ăn này, ngoài Lâm Niệm Y và con ta ăn rất vui vẻ, mọi người đều khó mà nuốt nổi.

Trong tài khoản ngân hàng của tôi xuất hiện một khoản chuyển tiền, do bố tôi chuyển khoản sau khi ăn xong và vào thư phòng việc.

Mẹ tôi cũng lên lầu, sau đó mang xuống cho tôi một chiếc túi Hermès mà bà thích nhất và chỉ mang đúng một lần.

Người em trai rằng sẽ quay lại trường vẫn chưa đi, lững thững bước đến trước mặt tôi, lần đầu tiên hạ thấp người như .

“Chị thích gì thì nhanh đi, em còn phải nhanh chóng về trường nữa!”

“Không cần đâu, chị không thích gì cả.”

“Hừ, không thích gì cũng tốt, tôi lại tiết kiệm tiền!”

Cậu ta lạnh mặt, tức tối bỏ đi.

Cố Viễn Trạch nhặt lại sợi dây chuyền từ thùng rác, một lần nữa xin lỗi tôi.

“Xin lỗi, không biết em sẽ để bụng, sẽ mua quà mới tặng em.”

Một lát sau, ánh mắt của Cố Viễn Trạch dần sáng lên.

“Nhan Tịch, chúng ta đi du lịch nhé. Không phải em muốn ngắm biển sao? Lần này chúng ta đi cùng nhau, không em?”

Tôi vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên.

“Được thôi, sắp xếp đi.”

Cố Viễn Trạch bị tôi đuổi đi, trong phòng khách chỉ còn lại mình tôi.

Tôi thấy dì giúp việc đang đẩy chiếc bánh sinh nhật mới chỉ ăn vài miếng, định đem đi vứt.

Tôi gọi dì lại, cắt một miếng ở chỗ nhiều kem, rồi cắm nến lên.

Tôi đã ước một điều ước sinh nhật.

“Chúc Nhan Tịch bình an vui vẻ, an yên trọn đời.”

Lúc hai giờ sáng, tôi đẩy vali xuống lầu, cờ gặp dì giúp việc đang uống nước trong bếp.

Dì ngạc nhiên tôi, tôi chỉ mỉm với dì.

Tôi sẽ đi chơi cùng Cố Viễn Trạch.

Tôi không thêm gì nữa, lặng lẽ rời khỏi ngôi nhà chưa bao giờ cho tôi cảm giác thuộc về này.

Nơi tôi chọn để đi dạy nguyện là ngôi làng nơi tôi đã sống suốt mười năm.

Nhà họ Nhan chưa từng hỏi tôi một câu về cuộc sống mười năm trước đây.

Họ khinh thường quá khứ không mấy vẻ vang của tôi trong mười năm đó, không muốn dây dưa chút nào.

Thậm chí đến cả Cố Viễn Trạch, mỗi lần tôi nhắc tới, cũng luôn lảng tránh.

Tôi biết cũng khinh thường điều đó.

Khinh thường tôi vì đã sống ở một nơi gần như là hai thế giới khác biệt với họ suốt mười năm.

Buổi sáng, không thấy tôi xuống ăn lâu, sắc mặt mẹ tôi có chút không vui.

Mỗi sáng trước bảy giờ nhà họ Nhan luôn có một bàn thức ăn.

Đây là thói quen truyền thống của họ.

Sau khi đợi tôi vài phút, cuối cùng mẹ không chịu nữa nên định bảo người đi gọi tôi.

Dì giúp việc nghe thấy tiếng từ bếp đi ra, vội vàng giải thích:

“Phu nhân, tối qua chủ đã cùng cậu Cố lên máy bay ra nước ngoài chơi rồi.”

Sắc mặt mẹ tôi vẫn không khá lên, trong mắt bà hiện rõ vẻ khinh thường.

“Tưởng đâu lần này nó nghiêm túc, hóa ra lại cố ý đối đầu với Niệm Y!”

“Quả nhiên không nuôi dưỡng bên cạnh chúng ta từ nhỏ, trên người toàn là những mánh khóe thấp kém.”

“Thôi rồi, dù sao Nhan Tịch cũng là con ruột của chúng ta, bà nên đối xử tốt với nó một chút.”

Bố tôi đặt tờ báo xuống, lạnh lùng liếc mẹ tôi.

Cố Viễn Trạch đã đặt xong vé máy bay ra nước ngoài.

Anh dành thêm một ngày để chạy đến nơi khác, mua cho tôi một sợi dây chuyền kim cương đắt tiền.

Anh muốn tạo cho tôi một bất ngờ.

, khi liên lạc với tôi, mới phát hiện điện thoại của tôi đã tắt máy từ lâu.

Anh lại chạy đến nhà họ Nhan tìm tôi, khi nghe tôi đã đi cùng thì Cố Viễn Trạch sợ hãi tột độ.

Anh hỏi tất cả bè của tôi, ai cũng đã lâu không gặp tôi.

Cuối cùng bố mẹ Nhan cũng nhận ra rằng có lẽ tôi đã biến mất.

Sau một tháng họ vẫn không tìm thấy tôi.

Ngày cưới đang đến gần, lại không tìm thấy dâu, nhà họ Cố muốn hủy hôn.

Thế lại bị Cố Viễn Trạch ngăn lại.

Trong thời gian này, vì tìm tôi mà Cố Viễn Trạch trở nên tiều tụy rất nhiều.

Anh ngăn bố mẹ mình lại, họ với đôi mắt đầy tơ máu.

“Con sẽ không hủy hôn, con nhất định sẽ tìm ấy.”

Việc tôi rời đi khiến mẹ tôi cảm thấy mất mặt, tức giận đến đổ bệnh.

Để dỗ mẹ tôi vui, Lâm Niệm Y dẫn con về sống lại trong nhà họ Nhan.

Dưới sự chăm sóc chu đáo của ta, sức khỏe mẹ tôi nhanh chóng hồi phục, sự oán giận với tôi lại ngày càng sâu sắc.

“Từ nay coi như tôi không có đứa con này, nó cũng đừng hòng quay về nhà này nữa.”

“Chẳng phải nó rất cứng đầu sao? Thế thì đám cưới này cũng khỏi tổ chức, mai tôi sẽ đến nhà họ Cố để hủy hôn.”

Lâm Niệm Y vừa xoa dịu mẹ tôi vừa xin xỏ giúp tôi.

“Mẹ đừng giận, chắc chắn Tịch Tịch sẽ quay về trước đám cưới thôi ạ. Có lẽ hôm đó vì mừng sinh nhật Đoá Đoá nên chị ấy hơi ghen tị thôi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...