Đây là lần đầu tiên tôi tham gia một chương trình như thế này. Nói thật, ngoài Kỷ Minh Tự ra, những nghệ sĩ nổi tiếng như thế tôi chưa gặp nhiều. Vậy nên, tôi không phòng bị mà cầm xiên thịt lên ăn cùng mọi người.
Vị cay nồng, thật ngon.
“Giang Đới.” Tôi đột nhiên bị gọi tên.
“Hả?”
“Thấy mấy lá bài cạnh không? Rút một lá bất kỳ đi.”
Câu này nghe như có bẫy. Tôi ngờ vực rút một lá bài, thấy một trái tim đen.
“Đạo diễn, đây là ý gì?”
Đạo diễn phía sau máy quay mỉm thân thiện: “Như đã , tối nay chúng ta chỉ ăn uống và trò chuyện. Bộ bài này có vài biểu tượng. Lấy và Kỷ Minh Tự ví dụ: nếu rút trái tim đỏ, hãy kể một điều tích cực mà ít ai biết về ấy; nếu rút trái tim xanh kể một điều ấm ức của ấy; nếu là trái tim vàng, thì chỉ định một người chơi thật hay dám.”
“Còn trái tim đen thì sao?” Kỷ Minh Tự hỏi.
Đạo diễn mỉm : “Nói một chuyện dở khóc dở của người bên cạnh mà chưa ai biết.”
Nụ toe toét của Kỷ Minh Tự lập tức biến mất.
Đúng , người ngồi bên cạnh ấy chính là người biết rõ nhất về mọi bí mật trong suốt 26 năm qua của .
13
Tôi chưa gì, Phó Song Nhạn đứng bên cạnh hóng chuyện không ngại rối thêm: “Giang Đới đừng sợ, đông người mà.”
“Đúng thế, chị Giang Đới, Minh hồi trước có chuyện gì vui không?” Triệu Càn Lâm cũng lên tiếng phụ họa.
Ánh mắt Kỷ Minh Tự tôi dần dần lộ vẻ van xin, chắp tay, nhún nhún về phía tôi.
Đạo diễn nhắc: “Kỷ Minh Tự, xin đừng ảnh hưởng đến các khách mời khác.”
“…”
Thật ra tôi không sợ ta, chỉ là đang băn khoăn xem nên kể chuyện nào.
“Hồi học lớp hai, nhà một người hàng xóm nuôi một con chó chăn cừu Đức con, ấy rất thích. Anh ấy hét lên đòi kết hôn với nó, như thế là có thể mãi mãi ở bên nó.”
Nhắc lại chuyện này, tôi không nhịn mà mỉm .
Kỷ Minh Tự nghiến răng nghiến lợi: “Giang Đới, trí nhớ này mà dùng để học tập thì tốt biết bao.”
Cả nhóm như điên: “Sau đó thì sao, người ta có đồng ý sui không?”
“Không đồng ý. Đó là chó đực, chỉ thích các thôi.”
Thực ra hồi đó, Kỷ Minh Tự rất năng , phiền phức đến mức ngay cả chó cũng sợ .
Lượt bốc bài tiếp theo là Từ Doanh, rút trái tim đỏ. Cô kể lại có lần con trai bế một mèo con về nhà, bảo là mèo hoang nhặt bên ngoài. Nhưng hôm sau, mẹ của mèo con tìm đến, kêu meo meo oán trách vì bị bắt cóc con. Cuối cùng, cả nhà giữ lại mèo mẹ và mèo con, nuôi cho đến bây giờ. Giờ hai mẹ con mèo đều khỏe mạnh, mũm mĩm, đáng .
Cứ thế vòng chơi tiếp tục.
Triệu Càn Lâm rút trái tim vàng, cậu quay sang hỏi Tô Tịnh Vũ sao để phân biệt mình và trai.
Phó Song Nhạn bốc trái tim đỏ, kể rằng hồi trung học, Tần Nhiễm Nhiễm chỉ cao chưa tới 1m60, nhỏ bé đáng . Có lần trong hội thao của trường, cùng bàn của bị tụt đường huyết ngất xỉu, Tần Nhiễm Nhiễm liền bế cao 1m70 kiểu công chúa, lao thẳng tới phòng y tế, thể hiện sức mạnh đầy uy lực.
Còn cùng bàn đó, chính là Phó Song Nhạn.
Tần Nhiễm Nhiễm bốc thẻ màu xanh kể về việc Phó Song Nhạn mới ra mắt từng bị công ty vô lương tâm lừa gạt.
Hai em Tô Tịnh Vũ và Tô Lam Vũ đều bốc trái tim vàng. Câu hỏi của họ giống hệt nhau: thú nhận một việc xấu đã dưới danh nghĩa người kia.
Đến lượt Kỷ Minh Tự, tôi dám chắc từ nụ đầy ác ý của ta mà biết rằng trong suốt thời gian này, đã âm thầm nghĩ lại các chuyện dở khóc dở của tôi.
Kết quả, bốc trái tim xanh.
“…”
Kỷ Minh Tự thật sự im lặng vài giây, có lẽ đang cố nhớ xem tôi đã từng chịu bất công nào trong hơn 20 năm qua.
Cuối cùng, tôi nghe :
“Cách đây vài năm, Giang Đới tham gia chương trình tuyển chọn, phải bỏ dở giữa chừng, chỉ là vì lý do cá nhân. Sau đó trên mạng có rất nhiều người dẫn dắt dư luận, những điều không hay, thực ra là vì ấy bị tái phát chấn thương ở chân. Gia đình không cho phép ấy tiếp tục cường độ tập luyện cao mà phải quay về dưỡng thương.”
Nụ trên mặt tôi trở nên cứng đơ.
Thực ra, hồi đó chuyện này không quá nổi cộm, tôi luôn cảm thấy không cần phải giải thích lý do rút lui. Dù sao lúc ấy tôi cũng chẳng có fan.
Sau này, không biết ai tung tin đồn rằng trong chương trình đó có một thực tập sinh “kẻ thứ ba”, các tài khoản marketing dẫn dắt dư luận và mọi ánh mắt chỉa về phía tôi, với đủ loại cáo buộc vô căn cứ và lại có không ít người tin.
Tôi đã phải chịu đựng cơn bão mạng suốt một thời gian.
Lúc ấy công ty còn bảo lợi dụng chút tiếng tăm này, không vội giải thích, tôi không nghe, trực tiếp kiện luôn mấy người dẫn dắt dư luận.
Mãi sau tôi mới biết, “kẻ thứ ba” thật sự tồn tại lại ở cùng công ty với tôi. Ban lãnh đạo vì muốn bảo vệ ta nên đã bỏ rơi tôi.
Vì không nghe lời, tôi bị lấy mất vài nguồn tài nguyên. Đến khi tôi hồi phục chấn thương, cũng chẳng còn cơ hội nào đến tay. Ngay cả quản lý của tôi cũng chỉ có thể thỉnh thoảng cho tôi bám víu vào nguồn lực của các nghệ sĩ khác trong tay ấy.
Nhưng cho cùng, chuyện đó với tôi đã là quá khứ.
Ai ngờ Kỷ Minh Tự vẫn nhớ rõ?
Càng nghĩ càng thấy lúng túng. Lúc đó tôi cãi nhau với lãnh đạo còn thốt lên câu chẳng khác nào “tuổi trẻ ngông cuồng”: “Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.” Cuối cùng, mấy năm rồi tôi vẫn chìm trong quên lãng.
“…”
Thật sự rất ngại.
14
Tôi giữ nguyên vẻ mặt, cứng rắn : “Tôi chẳng có gì gọi là ấm ức cả.”
Hồi đó cái gì cần kiện thì kiện, cần đối chất thì đối chất.
Nếu không phải vì hợp đồng chưa hết hạn, mà tôi thấy tự do cũng thoải mái, thì giờ tôi đã giải nghệ rồi.
Kỷ Minh Tự hờ hững “ừ” một tiếng.
“…”
Đến lượt tôi bốc bài, lần này là một trái tim vàng.
Tôi nhướn mày đạo diễn: “Đạo diễn, chỉ định một người trả lời thật lòng hay dám gì đó là đúng không?”
“Đúng .”
Khóe miệng tôi lại nhếch lên, ánh mắt lướt qua hai em song sinh.
“Anh trai có biết hát hoặc nhảy bài của nhóm em trai không?”
Tô Lam Vũ thoáng khựng lại, sau đó dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, từ tốn gật đầu: “Có biết chút ít.”
“Có thể biểu diễn một đoạn không?” Tôi háo hức chà xát tay.
Tôi biết không chỉ riêng mình tôi muốn xem, mà mọi người cũng rất tò mò. Dáng vẻ giống nhau khí chất khác biệt, nếu nhảy sẽ trông ra sao?
Tô Lam Vũ lịch sự nho nhã, dù là khuôn mặt giống hệt, lại khó hình dung sẽ như thế nào trên sân khấu.
Tô Tịnh Vũ vỗ tay cổ vũ: “Làm một đoạn đi, để tôi xem có lén học không.”
Thật ra tôi cũng không biết Tô Lam Vũ thật sự biết hay chỉ giả vờ. Chỉ thấy ấy lúc đầu vẫn đứng đắn bước vài bước ra khoảng trống, rồi ngay giây tiếp theo, không nhạc không nền, bắt đầu hát live. Bài hát đó là ca khúc đầu tiên của nhóm em trai phát hành sau khi debut. Động tác vũ đạo của cũng chuẩn chỉnh, giọng thường ngày có chút khác biệt, khi cất tiếng hát lại rất giống.
Wow.
Cả trường quay vang lên tiếng hò reo cổ vũ, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt. Tô Tịnh Vũ cũng đứng lên, cùng trai trình diễn một đoạn.
Nhìn khóe miệng đạo diễn là biết ngay, số lượng người xem livestream đang rất cao.
Giọng hát của Tô Lam Vũ và kỹ năng vũ đạo đều rất ổn.
Quả thật là một bữa tiệc nghe . Tôi mà mắt cứ sáng lên không ngừng.
Livestream còn chưa kết thúc, đoạn hợp tác ngẫu hứng của cặp song sinh này đã nhanh chóng lên hot search.
Những chàng trai đẹp ngời ngời trước mắt, ai mà không thích ngắm chứ?
Kết thúc đoạn này, tôi vỗ tay đến mức muốn đau cả lòng bàn tay.
Kỷ Minh Tự bên cạnh đứng dậy bảo đi lấy chút đồ uống mát. Tôi thấy sắc mặt ta không ổn lắm, bèn sẽ đi cùng.
Khu vực lấy nguyên liệu tránh xa máy quay. Tôi thò tay chọc Kỷ Minh Tự: “Tiểu Minh, bị sao ?”
Kỷ Minh Tự: “…Đừng gọi tôi giống bà nội tôi gọi.”
“Sao tự nhiên lại không vui rồi? Vì chuyện tôi kể hồi nhỏ đòi cưới chó hả?”
Anh chẳng buồn trả lời tôi.
“Anh ra vụ tôi rút khỏi chương trình tuyển chọn, tôi cũng đâu trách .”
Kỷ Minh Tự quay đầu tôi: “Cô còn dám trách tôi? Tôi đã bao nhiêu lần bảo giải ước đổi công ty, mà không nghe. Cứ thế lãng phí mấy năm trời.”
“Trong mắt chỉ toàn đồ ăn và trai đẹp, cả đời này chưa từng gặp trai đẹp hay sao? Tôi để ngắm vài lần rồi còn gì.”
Anh ta lại bắt đầu lên mặt dạy bảo tôi.
“Tôi ngắm bao nhiêu năm rồi, ngắm chán luôn rồi có không? Với cả, tôi vẫn nhớ hồi nhỏ từng khỏa thân chơi bùn. Có gì đáng để ngắm đâu?”
Kỷ Minh Tự: “…”
Anh rất tức giận: “Giang Đới…”
Bỗng một giọng nhỏ yếu vang lên bên cạnh: “Hai thầy ơi, mic của hai người chưa tắt…”
15
Làm thế nào mà một người có thể họa lớn như chứ?
Tôi và Kỷ Minh Tự giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, quay tiếp phần còn lại.
Nhưng hot search thì đã lên sóng.
Thậm chí các cụm từ khóa còn có phần hơi khó nghe.
#Kỷ Minh Tự chơi bùn#
#Bạn từ nhỏ của Kỷ Minh Tự tiết lộ sốc#
Dù gì đi nữa, lần này tôi thật sự thơm lây.
Bạn thấy sao?