Tôi là một nghệ sĩ nhỏ không mấy nổi tiếng.
Ngày nọ, khi quản lý vắng mặt, tôi lén ra ngoài ăn một bữa khuya. Vừa định trả tiền thì phát hiện điện thoại đã hết pin và tắt máy.
Nhìn quanh một lượt, tôi thấy phóng viên ảnh vẫn đang lén lút chụp tôi.
Vậy là tôi vẫy tay gọi ấy lại: “Anh ơi, qua đây trả tiền giúp em một chút.”
Anh phóng viên liền vừa lẩm bẩm vừa bước đến:
“Hồi đầu thấy xinh đẹp, cứ nghĩ sẽ nổi tiếng nên mới theo chụp. Kết quả chẳng kiếm đồng nào, giờ còn phải bỏ tiền túi ra!”
“…”
Sau này quen thân hơn, phóng viên lén lút với tôi: “Nam chính trong dự án hợp tác lần này, nên cẩn thận.”
Tôi hào hứng hỏi: “Anh ta sắp bị bóc phốt à?”
Phóng viên đáp: “Không, ta đang thầm thích đấy.”
1
Là một nghệ sĩ hạng 18 trong làng giải trí, tôi hiểu rất rõ vị trí của mình: không có số nổi tiếng rực rỡ, chỉ cần thỉnh thoảng nhận vài việc nhỏ để mưu sinh là đủ.
Mấy đồng tiền lẻ tôi kiếm thậm chí còn khiến mẹ tôi phải phì .
Dạo này tôi vào đoàn đóng vai nữ n thứ bao nhiêu cũng không nhớ, để lên hình cho đẹp tôi đã ăn cỏ suốt một tháng trời. Tối nay cuối cùng cũng quay xong, giữa đêm đói bụng quá nên tôi xuống dưới đi vài bước đến quán nướng.
Bị “hắt hủi” cũng là một cách ngụy trang hoàn hảo: ra ngoài thậm chí không cần đeo khẩu trang.
Thèm ăn quá, tôi chỉ chăm chăm nghĩ đến đồ ăn mà quên mất kiểm tra pin điện thoại. Vừa định thanh toán thì điện thoại “phụt” một cái, màn hình tối đen.
“…”
Tôi và ông chủ quán nhau, hai giây im lặng.
Tôi bảo ông ấy đợi một lát, rồi quay đầu quanh. Cuối cùng cũng thấy bóng dáng quen thuộc trong góc khuất ít người để ý, vẫn đang giơ máy ảnh lên.
Tôi vẫy tay gọi ta: “Anh ơi, qua đây giúp em trả tiền.”
Ngay sau đó, từ trong góc tối, một chàng mặc đồ xám xịt bước ra, lẩm bẩm chửi vài câu rồi quét mã thanh toán:
“Giang Đới, kiếp trước tôi nợ hay sao chứ. Hồi đầu thấy thi tuyển chọn xinh đẹp, tưởng sẽ nổi nên mới theo chụp. Kết quả là mấy năm trôi qua chẳng kiếm đồng nào, giờ còn mất thêm 78 tệ…”
Nói đến đây, ta đột nhiên ngừng lại, trừng mắt tôi: “Cô là một nghệ sĩ nữ mà giữa đêm đi ăn đồ nướng hết 78 tệ? Một mình ?”
“Sao nào?” Tôi ngạc nhiên ta. “Anh không nghĩ là tôi ăn hết à?”
Trương Hữu Trạch, chàng phóng viên trung thành của tôi, dùng ánh mắt khó tả tôi vài giây, cuối cùng thốt ra một câu vàng ngọc:
“Thà rằng trong phòng có thêm một người khác, ít ra tôi còn có chút tin xấu để tung ra.”
Nghe thì thô, lại có lý. Nhưng mà…
Tôi xách túi đồ nướng đã đóng gói, bảo Trương Hữu Trạch: “Anh à, hôm nay vất vả rồi, hôm khác tôi mời ăn đại tiệc.”
Phóng viên nhà tôi bày ra bộ dạng nghiêm trọng như quản lý của tôi, nghiêm giọng :
“Giang Đới này, phải biết lo xa một chút. Ngày nào cũng như , chụp ảnh khiến tôi bị đồng nghiệp nhạo rồi.”
“…”
Anh à, thật sự xin lỗi nhé!
2
Ăn xong bữa nướng, tôi thỏa mãn nằm dài lên giường. Sáng hôm sau, tôi lên chuyến bay trở về.
Lúc hạ cánh, tôi đi theo lối ưu tiên dành cho khách đặc biệt, không ngờ lại trùng với thời gian hạ cánh của một ngôi sao nào đó.
Hâm mộ ngôi sao này, người hâm mộ đã đứng chờ sẵn từ sớm, đông nghịt không còn chỗ chen chân.
Tôi khó khăn đẩy hành lý tiến về phía trước, bỗng dưng có ai đó nhét vào tay tôi một cây quạt.
Cúi xuống , hóa ra đó là hình của Kỷ Minh Tự.
Kỷ Minh Tự, một ngôi sao hàng đầu, gần đây người hâm mộ gọi là “dùng gương mặt để bắt nạt người khác.”
Anh ấy xuất thân là diễn viên chính quy, năm 18 tuổi đã đóng một vai phụ trong một bộ phim truyền hình, vai diễn đó giúp bước vào tầm mắt của khán giả.
Từ đó sự nghiệp của ấy cứ thế thuận buồm xuôi gió, dường như sinh ra đã mang số mệnh nổi tiếng rực rỡ.
Tôi cuối cùng cũng nghe rõ tiếng hò reo từ đám đông phía không xa.
“Kỷ Minh Tự, mẹ con!”
“Ông xã, em !”
“…”
Tôi lật cây quạt trên tay rồi trợn mắt, cũng chẳng ném nó đi.
Về đến căn hộ rộng hơn hai trăm mét vuông của mình, tôi thả người xuống sofa nghỉ ngơi.
Bất ngờ, điện thoại reo. Tôi không buồn , đưa lên tai nghe:
“Alo?”
“Giang Đới, lúc nãy ở sân bay, tôi thấy một người mặc áo thun hình mèo màu hồng rộng thùng thình cầm quạt cổ vũ tôi. Là tôi hoa mắt hay là bí mật thành fan của tôi mà không dám ?”
Nghe giọng điệu đáng ghét này, tôi lại lật mắt thêm lần nữa, dù biết hắn chẳng thấy.
“Kỷ Minh Tự, tôi đã xui xẻo lắm rồi khi đáp chung chuyến với . Giờ còn phải nghe mấy lời ngán ngẩm này, muốn tôi sống không nổi nữa đúng không?”
Đầu dây bên kia lập tức nhảy dựng: “Ý là gì? Cô còn chê tôi?”
Kỷ Minh Tự, con trai của thân mẹ tôi, lúc nhỏ là một cậu nhóc tròn trịa đáng ghét. Chẳng hiểu sao lại lớn lên ngày càng cao ráo, đẹp trai, đến mức người ta còn tưởng là đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Tôi bình thản thêm: “Thì sao nào, nếu chọc giận bà đây, tôi lập tức lên mạng bóc phốt mọi scandal trong 26 năm qua của , để xem chịu nổi một anti lớn đến mức nào.”
“…”
Sau một lát im lặng, giọng bên kia đổi đề tài: “Có một chương trình thực tế mời tôi tham gia. Phải mang theo một người thân hoặc bè. Cô muốn đi không?”
“Chương trình?” Tôi hơi ngẩn ra. “Anh tìm đồng nghiệp, đàn , đàn em công ty không à? Chẳng lẽ, chẳng lẽ không có một người nào trong mấy năm lăn lộn?”
Có vẻ tôi đã đâm trúng tim đen của hắn. Hắn im lặng vài giây rồi gào lên: “Cô thích đi hay không thì tuỳ!”
Tôi chẳng bận tâm mấy. Không ngờ mấy ngày sau, quản lý tôi với vẻ mặt khó tả:
“Giang Đới, sao chương trình Xin chào, hiện tại lại gửi lời mời tham gia ?”
“Hả?”
Quản lý tôi với giọng không tin nổi:
“Cô quen ai mà ? Cuối cùng cũng nhận ra phải cố gắng rồi à?”
“…”
3
Cuối cùng, tôi cũng phải cúi đầu trước thế lực tà ác. Quản lý rằng khó khăn lắm mới có một chương trình thực tế cho tôi xuất hiện, nếu tôi không đi, ấy sẽ gửi tôi đi thi tuyển chọn.
Tôi đã 26 tuổi rồi, với cái cơ thể già cỗi này, bảo tôi nhảy nhót trên sân khấu, tôi sợ rằng đầu gối sẽ phát ra tiếng “rắc” một cái, bước tiếp theo có khi là nhập viện khoa xương khớp.
Không biết sao mà chàng phóng viên kia lại có thông tin, chương trình rõ ràng chưa công bố danh sách đầy đủ, chỉ rằng vài ngôi sao sẽ cùng người thân hoặc bè tham gia, một nửa khách mời vẫn giữ kín, mà ấy biết tôi sẽ lên chương trình.
Anh ta đã theo tôi vài năm nay, chúng tôi còn trao đổi thông tin liên lạc, thế nên ấy nhắn tin cho tôi:
“Không biết tại sao, khi thấy cuối cùng cũng có một lịch trình ra hồn, tôi cảm thấy một sự an ủi nhẹ nhàng, giống như một con ăn bám bỗng dưng tìm một công việc tử tế…”
Tôi chỉ gửi lại một chuỗi ba chấm.
Anh chàng phóng viên không biết lấy thông tin từ đâu, gửi cho tôi cả một bản tài liệu về các ngôi sao tham gia chương trình, chi tiết đến mức ghi cả họ từng diễn vai gì, cảnh quay nổi bật nào đã khiến họ nổi tiếng, thậm chí còn liệt kê những câu “vang bóng” của họ.
Phần về Kỷ Minh Tự không chỉ có một loạt thông tin mà ai cũng tìm trên mạng, mà còn có thêm một câu: “Từ khi debut đến giờ không có scandal nào, có khả năng là gay.”
Hahahahahaha.
Tôi thực sự không nhịn , tò mò hỏi: “Anh lấy thông tin này từ đâu ? Có quen biết với ai trong chương trình không? Chắc chắn không?”
Anh ấy trả lời: “Chuyện xã hội, đừng hỏi nhiều.”
“…”
Trước khi đi ghi hình, Kỷ Minh Tự còn nhắn cho tôi trên WeChat: “Đừng đây không chiếu cố nhé, lần này để bám hơi lớn đấy!”
?
Tôi gửi lại một dấu hỏi, ta không trả lời nữa, có lẽ đang bận chuyện gì đó.
Cũng đúng, với Kỷ Minh Tự, lịch trình kín đặc là chuyện bình thường.
…có chút chút ghen tị!
Nhưng nghĩ đến thái độ sống lười biếng và thiếu tham vọng của mình, tôi lại thấy cũng chẳng có gì đáng để so đo.
Kéo vali hành lý đến địa điểm ghi hình, tôi không kìm mà thốt lên một tiếng “wow”.
Đây là chốn nghỉ dưỡng trong mơ của những người thiên nhiên ưu ái sao!
Cánh đồng cỏ xanh mướt!
Bầu trời trong xanh cùng những đám mây trắng bồng bềnh, trải dài vô tận!
Một nhân viên của ê-kíp chương trình vội chạy đến xin lỗi tôi:
“Xin lỗi Giang, đạo diễn vừa quyết định chương trình sẽ phát trực tiếp.”
4
“Những khách mời khác cũng đồng ý ư?” Tôi kinh ngạc.
Thay đổi chóng vánh thế này sao?
Hay là chương trình vốn đã định ?
Lúc chưa bước chân vào ngành này, ai cũng thấy chân thành, vào rồi mới nhận ra cuối cùng đều là “hình tượng” cả.
Một nửa số ngôi sao trong giới giải trí mà rời xa hình tượng do công ty xây dựng chắc đều thất bại.
Livestream trực tiếp trước ống kính thế này, thậm chí chưa có một kịch bản chỉnh chu, chẳng lẽ tổ chương trình không lo sau tập này sẽ không có tập sau nữa sao?
Nhân viên nọ vẫn giữ vững tác phong chuyên nghiệp, mỉm : “Tất nhiên rồi.”
“…”
Tôi cũng chẳng có ý kiến gì. Những ngôi sao đình đám còn không phản đối, tôi có tư cách gì để phản đối?
Dù sao tôi đến hơi sớm, nên sau khi trang điểm xong, tôi chỉ việc ngồi đợi.
Lần này chương trình mời bốn ngôi sao, người nào cũng có danh tiếng không nhỏ: ngoài Kỷ Minh Tự, còn có ảnh hậu Từ Doanh đã vào nghề hơn 20 năm, ca sĩ Phó Song Nhạn, và thần tượng đang rất hot năm nay, Tô Tịnh Vũ.
Khán giả sẽ phải đợi đến lúc livestream bắt đầu mới thấy họ cùng những khách mời khác. Còn tôi thì không phải đợi.
Chẳng bao lâu, tất cả mọi người dần dần xuất hiện.
Bạn thấy sao?