12
Cơn sóng hâm mộ trong nhà thi đấu ngày càng dâng cao.
Đặc biệt là khi Tống Nghiễm tiện tay vén áo lên lau mồ hôi, để lộ cơ bụng 8 múi săn chắc.
Tiếng hét gần như sập cả mái nhà.
Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ giữa trận.
Ngay khi Tống Nghiễm vừa bước xuống.
Một đám nữ sinh ào ào chạy tới đưa nước cho ta.
Cô tóc đỏ xông lên đầu tiên.
Nhưng.
Anh ta chẳng thèm quan tâm.
Thẳng thừng gạt đám đông qua một bên.
Băng thẳng qua khán đài.
Đi đến trước mặt tôi.
Hơi cúi người xuống.
“Chào em, hơi khát, có thể mượn em một chai nước không?”
Lúc này, tôi vẫn đang ngửa đầu uống nước.
Đơ người tại chỗ.
Mọi người xung quanh cũng đơ.
Tầm… ba giây?
Tiểu Ái nhéo mạnh vào tay tôi.
Lúc này tôi mới bừng tỉnh, cuống cuồng lục lọi xung quanh, vớ đại một chai đưa cho ta:
“A a, đây!”
Anh ta nhận lấy, đứng thẳng người.
Khóe môi nhếch lên.
“Cảm ơn em, lát nữa mời em uống trà sữa.”
13
Vừa mới thấy Tống Nghiễm rời đi.
Đám người xung quanh tôi lập tức nổ tung.
“Tâm Di! Mày quen Tống Nghiễm từ bao giờ thế?!”
“Tao có thể là… tao cũng không biết không?”
Tôi thật sự mơ hồ.
Tôi với ta hình như chẳng có tí quan hệ nào…
Bỗng.
Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.
Không đúng.
Lần trước ở quán trà sữa.
Anh ta phát hiện tôi chụp lén!
Lẽ nào… đến tìm tôi tính sổ???
Tôi ngước lên.
Cô tóc đỏ trừng mắt tôi chằm chằm.
Tim tôi chùng xuống.
Hiểu rồi.
Chắc chắn tôi bị lôi vào trò chơi của bọn họ rồi!
Hiệp hai của trận đấu, tôi ngồi mà cứ như trên đống lửa.
Cô tóc đỏ cứ dán mắt vào tôi đầy hằn học.
Tôi bị đến mức sởn cả da gà.
Vừa kết thúc trận đấu, tôi lập tức kéo Tiểu Ái chạy trốn.
Vừa về đến ký túc xá, chưa kịp thở đều…
Tiểu Ái bật dậy khỏi ghế, hét lên.
“Tâm Di! Cảnh vừa rồi của mày với Tống Nghiễm bị đăng lên confession rồi!!!”
“Cái gì?!”
“Nè, xem đi.”
【Không hiểu gì hết, hai người này là minh tinh nào đang quay phim trong trường mình hả? Nhìn couple vibes quá trời!】
【Không phải minh tinh đâu, đây là Tống Nghiễm và ấy! Quả nhiên hotboy cũng phải là mỹ nhân.】
【Cứu tui, khoảnh khắc ấy gạt đám đông qua một bên, bước đến chỗ bồ mình, ai hiểu không? Ngôn bước ra đời thật luôn rồi trời ơi!】
Khoan đã.
Cái gì mà “ ”?!
Cái gì mà “ngôn bước ra đời thật”?!
Mắt thấy bình luận ngày càng nhiều.
Tôi hốt hoảng bật dậy khỏi ghế.
Đưa tay vào túi.
Khoan.
Ủa??? Điện thoại của tôi đâu???
14
“Có khi nào mày để rơi trong nhà thi đấu không? Đi, tụi mình qua đó tìm! Ở đó có camera, biết đâu có người nhặt rồi đem nộp cho phòng bảo vệ.”
Không còn cách nào khác, tôi và Tiểu Ái vội vã quay lại nhà thi đấu.
Lúc này, số người trong nhà thi đấu đã về gần hết.
Nhưng vẫn còn vài người rải rác bước ra ngoài.
Lúc đi ngang qua tôi, họ vừa len lén , vừa thì thầm.
Vì mải tìm điện thoại, tôi không để ý lắm.
Tin vui: Cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại.
Tin xấu: Màn hình bị vô nước.
May mà vẫn mở lên .
Tôi thở phào.
Tiểu Ái cũng thả lỏng: “May quá, may quá.”
Chuẩn bị kiểm tra xem còn hư chỗ nào nữa không.
Bỗng.
WeChat nhảy ra mấy tin nhắn kết .
Triệu Tử Minh:
【Tiểu Vũ, mày có quan hệ gì với Trịnh Tâm Di?!!】
15
Đồng thời, bên tai tôi vang lên tiếng chửi bới tức giận của Tiểu Ái.
“Đm! Tâm Di, mày có đắc tội ai không đấy? Sao có người leak ảnh đen của mày thế này?!”
Tôi vào màn hình điện thoại.
Chính là bức ảnh 180kg mà tôi từng gửi cho Triệu Tử Minh.
Bức ảnh trông như bị chụp lại từ điện thoại của tôi.
【Haha, đây là ‘mỹ nữ’ trong mắt tụi bây đó hả?】
Nhưng không ngờ.
Chẳng ai tin.
Tiểu Ái vừa kéo xuống vừa :
“May quá, may quá, mọi người đều tỉnh táo, chửi cái đứa đăng ảnh này nè.”
“Nhưng mà sao nó lại có ảnh của mày?”
Tôi thở dài:
“Ảnh này là hình nền điện thoại tao mà? Mày quên hả? Hôm qua chơi thật lòng thật dám , tao bị nên mới để đó.”
“Má nó! Đứa nào khốn nạn ?! Rõ ràng là nhặt điện thoại của mày rồi cố ý chụp lại!”
Tôi cũng chẳng biết.
Hình như tôi không thù chuốc oán với ai…
Không đúng.
Khoan đã.
Nếu có một người khả nghi nhất.
Cô tóc đỏ?
Rối quá rồi.
Tất cả đều rối tung rối mù.
Tôi lập tức nhấn vào link bài viết để giải thích.
Nhưng.
“Ủa? Sao bài đăng mất rồi?!”
Cùng lúc đó, điện thoại tôi rung lên.
SY: “Em đang ở đâu?”
16
Tôi: “Vẫn còn ở nhà thi đấu, sao thế tiền bối?”
SY: “Được rồi. Giờ em có tiện không? Anh qua tìm em.”
Không phải hẹn ngày mai ăn cơm sao?
Sao tự nhiên lại gấp ?
Tôi còn chưa kịp nhắn lại.
SY: “Anh có chuyện muốn xin lỗi em, gặp rồi nhé?”
Tôi không hiểu ý ấy lắm.
Nhưng…
“Được, em đợi ở đây.”
Cất điện thoại đi.
Tôi với Tiểu Ái là có người muốn gặp, bảo ấy về trước.
Bỏ đi, bài đăng cũng đã mất rồi.
Coi như một trận hiểu lầm.
Chỉ là nghĩ đến chuyện sắp gặp mặt SY, trong lòng tôi lại có chút bồn chồn lo lắng.
Anh ấy muốn gì với tôi?
Tại sao tin nhắn của ấy trên WeChat, tôi lại chẳng hiểu gì cả?
Đang miên man suy nghĩ.
Ngẩng đầu lên—
Triệu Tử Minh không biết từ đâu mồ hôi nhễ nhại, lao thẳng đến trước mặt tôi.
17
Tôi thậm chí chưa kịp né đã bị Triệu Tử Minh chặn lại trong góc.
Hắn thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, hỏi dồn dập:
“Mày là Tiểu Vũ đúng không?”
Xem ra, hắn cũng đã thấy bài đăng trên confession.
Nhưng tôi giả vờ ngơ ngác:
“Tiểu Vũ nào?”
Hắn khựng lại một giây.
Sau đó đánh giá tôi từ trên xuống dưới, lẩm bẩm:
“Cũng đúng… kiểu gì cũng không phải cùng một người. Hơn nữa ảnh cũng mờ, chắc ai đó chơi khăm thôi.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rồi như nhớ ra chuyện gì đó, hắn lại trở nên căng thẳng.
“Vậy mày không có ở bên cùng phòng của tao đúng không?”
“?”
“Mày đang cái gì—”
Khoan đã.
“Người mày … chẳng lẽ là”
Giống như để xác nhận suy đoán của tôi.
Ngay giây tiếp theo.
Một giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo vang lên từ phía sau tôi.
“Triệu Tử Minh, cố vấn viên tìm mày.”
Mùi hương chanh tươi mát lướt qua.
Tôi cứng người.
Là ấy.
SY -Tống Nghiễm.
Khi tôi còn đang tiêu hóa thông tin, Tống Nghiễm đã đứng trước mặt tôi, cầm theo ly trà sữa SSHYE.
“Anh Nghiễm, sao lại ở đây?”
Triệu Tử Minh tỏ vẻ hoảng hốt.
Nhưng Tống Nghiễm chẳng buồn liếc hắn lấy một cái.
Anh ấy đưa ly trà sữa cho tôi, nhẹ giọng:
“Xin lỗi, lát nữa giải thích với em không?”
Triệu Tử Minh sáng tỏ:
“À! Hóa ra là vì vụ confession nên đến xin lỗi à?”
Hắn hoàn toàn yên tâm.
“Vậy thì nhớ phải xin lỗi cho tử tế đấy. Dù sao cũng là con , vì mày mà bị ảnh hưởng danh dự.”
Tống Nghiễm liếc hắn một cái, giọng đầy chán ghét:
“Còn không đi?”
“Ôi ôi, tao đi ngay đây, tụi mày cứ từ từ chuyện nhé!”
18
Hai bên đường, hàng cây bị gió chiều thổi xào xạc.
“Xin lỗi, giải thích về chuyện trên confession trước.”
Vừa khi Triệu Tử Minh rời đi.
Tống Nghiễm lập tức mở miệng.
“Người đăng ảnh của em lên đó… là .”
Ánh sáng mặt trời hắt xuống, phản chiếu trong đôi mắt hổ phách của ấy.
Ánh mắt ấy vừa nghiêm túc, vừa áy náy.
“À… không sao không sao.”
Tôi vội vàng xua tay, khách sáo đáp.
Thực tế.
Tâm trí tôi hoàn toàn hỗn loạn.
Khoan đã.
Tống Nghiễm và SY là một người??
Vậy mấy ngày qua.
Tôi đã thân mật khen một người đàn ông có vợ là đẹp trai??
Anh ấy ngập ngừng:
“Hiểu lầm?”
Không .
Bỏ qua mấy chuyện khác đã, tôi phải giải thích rõ chuyện này trước.
“Tiền bối, gặp là một niềm vui với em.
Trước đây em không biết SY chính là , vì thế đã vài câu hơi đường đột…
Nhưng em không hề biết đã kết hôn. Nếu chuyện này khiến và vợ hiểu lầm, thì”
“Khoan đã.”
Anh ấy bỗng cắt ngang lời tôi.
“Anh có thể hỏi…
Anh cưới hồi nào ?”
19
“Ý là gì?”
“Hai người chưa kết hôn mà đã có con á?”
Tôi sững sờ.
Anh ấy cũng ngẩn ra vài giây, có vẻ cuối cùng đã hiểu tôi đang cái gì.
Rồi khẽ.
“Đứa con em … chắc là con mèo.”
Tôi đờ đẫn:
“Mèo?”
“Ừ. Con mèo đó là của em gặp ở quán trà sữa và nhà thi đấu. Không phải của .”
“Bố mẹ ấy là đối tác ăn của gia đình .
Hồi cấp ba, ấy đi du học, rồi tự ý gửi con mèo của mình đến nhà .
Nó vẫn luôn do bảo mẫu của chăm sóc.”
“Ồ…”
Tôi gật đầu.
“Vậy với ấy.”
Anh ấy phủ nhận ngay lập tức:
“Giữa bọn không có quan hệ gì cả.”
Hiểu rồi.
Thanh mai trúc mã ép , không thành công.
“Vậy nên, xin lỗi em.”
Ánh mắt ấy trở lại nghiêm túc và áy náy.
“Vì mà ảnh của em bị lộ ra ngoài.”
Tôi vội vàng xua tay:
“Không sao không sao. Anh đã xóa bài ngay rồi mà? Với lại, ai cũng đứng về phía em hết.”
Anh ấy khẽ nhướng mày.
“Sao thế? Anh là đại thần IT mà, chuyện này đơn giản mà?”
19
Tiếng chuông xe đạp ‘kính coong’ vang lên bên tai.
“Cẩn thận.”
Tống Nghiễm nhẹ nhàng kéo tôi sang bên cạnh.
Tiện thể, đổi chỗ cho tôi.
Bây giờ tôi đứng sát vào vỉa hè bên trong.
Không hiểu sao.
Từ khi ấy giải thích rằng mình chưa kết hôn, cũng không có —
Trong lòng tôi bỗng dưng thấy vui vẻ lạ thường.
Người trên mạng SY, bây giờ đang đứng ngay trước mặt tôi ngoài đời thật.
“Sao em cứ hoài ?”
Toang.
Tôi lộ liễu đến mức đó à?!
Tôi vội vàng quay mặt đi.
Ra vẻ tự nhiên đổi chủ đề.
“Đúng rồi, nhận ra em từ khi nào thế?”
“Từ quán trà sữa.”
Anh ấy dừng một nhịp.
Sau đó ánh mắt dừng lại trên gương mặt tôi, khẽ đầy ẩn ý.
“Từ lúc em gửi ảnh chụp lén cho .”
Tôi!
Ký ức đau khổ ập đến.
Chân tôi cứng đờ.
Tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ ngay tại chỗ.
“Sao không gọi em luôn lúc đó?!”
Ý tôi là—
Nếu lúc đó nhận ra nhau, thì đâu có nhiều chuyện rắc rối sau này.
Nhưng mà…
Vừa thốt ra câu này, tôi chợt nhận ra điều gì đó.
Cách của tôi…
Hơi giống kiểu đang nũng, trách móc ấy.
Không khí im lặng hai giây.
Tôi hoảng hốt giải thích:
“Không phải không phải, ý em là—”
“Ừ, hiểu mà.”
Anh ấy bình thản cắt ngang.
“Lúc đó em chạy nhanh quá, lại sợ dọa em.
Anh định từ từ với em sau, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như .”
Anh ấy nghiêm túc và thành thật đến mức…
Tôi lại thấy mềm lòng.
“Ồ, em hiểu rồi.”
Tôi hì hì, mặt đáng thương.
“Em đâu có giận đâu. Chỉ là chút thôi mà, hiểu đúng không?”
Bỗng.
Anh ấy im lặng.
Như bị đứng hình.
Anh ấy chỉ tôi chằm chằm.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây…
Gì ?
Mặt tôi có gì dính à?
Tôi nôn nóng, định lấy điện thoại ra kiểm tra xem mặt mình có gì lạ không.
Nhưng ngay lúc đó—
Anh ấy đột nhiên quay đi.
Trong tầm mắt tôi, yết hầu ấy khẽ trượt lên xuống.
Bạn thấy sao?