Chưa kịp truy hỏi cho rõ, Tống Tử Mặc đã quay lại.
“Hai người cứ ăn trước, có chút chuyện cần xử lý.”
Tôi đột nhiên thấy có gì đó không ổn — trực giác phụ nữ mách bảo.
Thế là tôi nhỏ giọng bảo em trai:
“Đi theo xem ấy có gì ở bệnh viện không.”
Không lâu sau, nó quay về với gương mặt đen sì.
Tôi nhíu mày:
“Làm sao ?”
“Chị, chia tay đi!” — nó nghiêm mặt .
Tôi cáu:
“Cái gì mà chia tay? Chị với Tống Tử Mặc còn chưa ở bên nhau lại bảo chia cái đầu em ấy!”
Em tôi gian:
“Em có là Tống Tử Mặc đâu.”
Nhưng giây sau, nó lại nghiêm túc hẳn:
“Em vừa thấy ấy với một kéo qua kéo lại, chắc chắn là chưa dứt khoát với người cũ!”
Tôi đoán, chắc là Phương Huyên.
“Em không nhận ra người đó à?”
Nó gật đầu cái rụp, đầy căm phẫn:
“Nhận ra chứ! Cô đó là giáo viên trường em, dạy mỹ thuật gì đó!”
“Em còn thấy cổ đuổi theo rể… à không, đuổi theo Tống Tử Mặc mấy lần rồi!”
“Không , em phải điều tra cho rõ ràng mối quan hệ giữa họ!”
Tôi ngăn cản không kịp, nó đã xách ba lô về trường ngay lập tức.
Chưa đầy nửa tiếng sau, Tống Tử Mặc quay lại phòng bệnh:
“Sao chỉ có một mình em ? Em trai em đâu?”
Tôi chằm chằm vào hắn, không chớp mắt.
“Nếu vì cảm ngày xưa mà chăm sóc em như thế, thì không cần thiết đâu. Tấm lòng của , em đã ghi nhận rồi.”
“Nhưng nếu để hiện tại của biết, rằng đang chăm sóc cũ trong bệnh viện, ấy sẽ cảm thấy tổn thương lắm.”
Tống Tử Mặc khựng lại, có vẻ không hiểu tôi đang gì.
“Khoan đã… hiện tại Anh đang độc thân mà?”
“Vậy với Phương Huyên là quan hệ gì? Ban nãy chẳng phải ấy vừa tìm sao?”
Còn chưa kịp để Tống Tử Mặc giải thích, điện thoại tôi vang lên — là cuộc gọi từ em trai.
Tôi bật loa ngoài.
“Chị! Em hỏi ra rồi! Mau bật loa đi, em hết một lượt luôn!”
15
Em trai tôi ở đầu dây bên kia kích không chịu nổi, còn lớn một tràng dài, đến mức không ra câu nào, tôi suýt tưởng nó phát điên, nóng ruột muốn chết.
Mãi đến khi nó xong, mới thở hổn hển mà :
“Không có không có! Chúng ta hiểu lầm rồi! Cái Phương Huyên kia đúng là thích rể, mỗi lần đều bị rể từ chối thẳng thừng! Là ta tự không biết xấu hổ bám theo thôi!”
Tôi đỏ cả mặt, xấu hổ đến mức cúp máy luôn.
Tuy , trong lòng tôi không giấu một tiếng thở phào.
Tống Tử Mặc ngồi xuống bên cạnh, tôi chăm :
“Còn gì muốn hỏi nữa không? Nếu em tin , thì sẽ trả lời hết.”
Thật sự… tôi còn rất nhiều điều muốn hỏi.
Tôi trầm ngâm một lúc:
“Hồi đó em gọi điện chia tay, sao không một lời nào?”
Ánh mắt Tống Tử Mặc tối hẳn đi:
“Vì không đồng ý.”
“Sau đó còn gửi cho em một tin nhắn rất dài, rằng hãy cho nhau ba năm bình tĩnh lại, cố gắng hoàn thiện bản thân… Đợi trở về sẽ nối lại tiền duyên. Nhưng em không trả lời. Mà nhớ em từng , nếu không trả lời nghĩa là ngầm đồng ý.”
Đến lượt tôi đầy dấu hỏi chấm:
“…Gì cơ? Em chưa từng thấy tin nhắn đó!”
Tống Tử Mặc bèn mở điện thoại, cho tôi xem email năm đó gửi.
“Là email em gửi khi mới sang nước ngoài, rằng muốn cả hai tạm xa nhau ba năm để trưởng thành, rồi sau này tái hợp.”
Tôi hoảng hốt lắc đầu liên tục:
“Không thể nào! Email của em từ lâu đã bị hack mất, em gần như chưa từng dùng lại.”
Đúng lúc cả hai còn đang rối rắm suy nghĩ, thân tôi bỗng bước vào phòng bệnh, nghiêm mặt :
“Là thật đấy.”
“Đêm hôm đó, phải chăng em có đi tụ tập với mấy đàn em, còn uống rượu? Sau đó em nhận cuộc gọi của Vi Vi, lúc ấy say rồi mà vẫn cố gắng nhắn lại — tin nhắn đó chưa gửi đi, đã bị Phương Huyên xóa mất.”
Tống Tử Mặc kinh ngạc:
“Chẳng trách hôm sau điện thoại hỏng luôn, Phương Huyên còn bảo là do say nên ném điện thoại vào nước.”
Tôi trố mắt:
“Cậu biết chuyện này thế nào?”
Bạn thân tôi nhún vai:
“Thấy cậu với Tống Tử Mặc mãi chẳng tiến triển gì, tớ liền lén đi hỏi khắp nơi. Không ngờ lại tìm một người cũ. Trong lần gặp lại, ta kể hết.”
“Người đó chính là tên từng thầm Phương Huyên, cũng chính là tay sai của Phương Huyên, chính hắn đã giúp ta hack email của cậu.”
Hóa ra… mọi chuyện là do Phương Huyên bày mưu tính kế!
Hiểu lầm… cuối cùng cũng hóa giải.
Tôi không còn gì phải giấu lòng mình nữa.
Thế , thân lại vội vã dặn tôi:
“Nhưng mà! Tuyệt đối đừng chủ tỏ trước! Dù gì cũng phải để Tống Tử Mặc là người mở lời.”
“Nhỡ đâu… ấy cũng không thì sao?”
Cô nàng ngẫm nghĩ hai giây, mỉm đầy ẩn ý:
“Vậy thì phải xem… ai nhiều hơn thôi.”
16
Ngày xuất viện, ba mẹ tôi vẫn chưa về từ nhà bà , rằng bà bị bệnh cần người chăm nom, lại còn đủ thứ chuyện lặt vặt phải lo.
Tống Tử Mặc chủ đề nghị đưa tôi về nhà ấy chăm sóc.
Em tôi lập tức gật đầu như giã tỏi:
“Phải đó chị, dù gì sau này chị cũng sẽ gả cho rể, giờ coi như thử sống chung trước. Người ta bảo, nhau mà sống thử trước khi cưới, hợp thì cưới, không hợp thì khỏi rắc rối.”
“Chuyên gia bây giờ gì mà chẳng ?” — tôi bán tín bán nghi.
Em tôi nhỏ giọng, mắt láo liêng đầy ẩn ý:
“Chị, đừng chối nữa. Em biết chị vẫn còn thích rể mà. Nhưng nếu chị không cho ấy cơ hội, sao biết ấy có còn thương chị hay không?”
Lời này, nó đúng.
Trong , là phải cho nhau cơ hội.
Nếu tôi đã ném ra một cơ hội, nắm — thì chúng tôi… còn có hy vọng.
Thế là tôi theo Tống Tử Mặc về nhà.
—
Trong thời gian sống chung, ấy chăm sóc tôi tỉ mỉ từng li từng tí, thậm chí còn ân cần hơn cả trước kia.
Trong thời gian du học, đã tự học nấu ăn, bây giờ ngày nào tan cũng tự vào bếp nấu cơm.
Còn dắt tôi đi dạo, về nhà cùng xem TV rồi đi ngủ.
Tạm thời… chúng tôi vẫn mỗi người một giường, chưa ai tiến thêm bước nào.
—
Hôm đó, Tống Tử Mặc đi họp lớp, về khá muộn, người đầy mùi rượu.
Tôi vội dìu ngồi xuống sofa:
“Ngồi yên đó, để em đi nấu canh giải rượu.”
“Đừng đi!”
Anh ôm chặt lấy tôi, giọng nghèn nghẹn, như muốn khóc:
“Vi Vi… đã nghĩ… có lẽ cả đời này sẽ không thể gặp lại em nữa… Anh thật sự rất nhớ em… nhớ từng ngày từng đêm ở bên nhau… nhớ đến phát điên… Anh đã tưởng cả hai đã thực sự lạc mất nhau mãi mãi…”
“Anh vẫn luôn dõi theo em, em chẳng đăng gì cả… Bận đến mức quên cả rồi đúng không? Không còn nữa à…”
Con tim bằng thịt, gì đến tôi — người đã sớm muốn mở lòng lần nữa vì .
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng , dịu dàng an ủi:
“Bây giờ chúng ta không phải đang ở bên nhau sao? Sau này cùng nhau sống tốt, không?”
Ánh mắt Tống Tử Mặc tôi đầy da diết, gương mặt tuấn tú mang theo men rượu và… cả sự đáng thương không cách nào giấu nổi:
“Anh không tin đâu… Trừ khi… em hôn .”
Nụ hôn nóng bỏng lập tức phủ xuống, một khi bùng cháy, không thể dừng lại.
Như ngọn lửa nhỏ thắp lên cả một cánh rừng rực cháy.
Đến lúc cao trào nhất, tên nghiệt này lại cố dừng lại, còn kiên quyết hỏi:
“Năm đó em có đến sân bay tiễn không? Có đúng không?”
Tôi thở hổn hển, rít qua kẽ răng:
“Có! Nhưng bị Phương Huyên chặn lại!”
Sau khi nhận câu trả lời, mới mỉm thỏa mãn rồi tiếp tục cúi xuống hôn tôi, để chúng tôi cùng chìm đắm trong biển ngọt ngào thuộc về riêng hai người.
—
Một tháng sau, Tống Tử Mặc cùng em tôi bí mật lên kế hoạch cầu hôn.
Và rồi… chúng tôi tổ chức đám cưới!
Như lời Tống Tử Mặc từng :
“Anh đã chờ đủ lâu rồi. Không thể đợi thêm nữa. Kết hôn sớm một ngày, thì sớm một ngày đầu bạc răng long với em.”
Bạn thấy sao?