Quay lại chương 1 :
Em tôi sặc thẳng một ngụm nước, vội vàng đặt ly xuống lau miệng, ngượng đến mức tai đỏ rực.
“Khụ khụ… chị đừng bậy! Em chỉ là cảm kích thầy Tống những ngày qua chăm sóc em ở bệnh viện, nên mới mời thầy ấy ăn bữa cơm thôi!”
“Cho nên hôm nay là em mời, chị trả tiền.”
Tôi biết mà! Tôi biết mà!
Tôi trừng mắt nó — về nhà chờ chết đi!
Em tôi lập tức đánh trống lảng, quay sang Tống Tử Mặc:
“Thầy Tống, mấy hôm trước em nghe người ta bảo có người giới thiệu đối tượng cho thầy, mà thầy thầy có rồi. Không lẽ là chị em thật hả?”
“Nào nào, rể, em kính một ly!”
Tống Tử Mặc không hề phản bác, còn phối hợp vô cùng ăn ý:
“Được, cạn ly nhé, em vợ!”
Chưa đầy nửa tiếng, em tôi đã xỉn quắc cần câu, bắt đầu huynh huynh đệ đệ với Tống Tử Mặc.
“Anh… cứ yên tâm, em trai thì… thì nhất định sẽ giúp … sau này… chị em kiểu gì cũng sẽ lấy ! Còn phải… ngủ chung giường luôn ấy! Bố mẹ em còn bảo, có người chịu cưới chị em… là phúc của nhà em!”
Tôi tức đến run người, tay siết chặt thành nắm .
Xem ra… hôm nay chính là ngày giỗ sống của nó!
Tôi đang chuẩn bị “xuống tay” thì ba mẹ tôi xuất hiện đúng lúc, ngăn tôi lại.
Mà hai người họ… mắt không rời khỏi Tống Tử Mặc.
Tôi giận đến độ nghiến răng:
“Ba mẹ! Mau đưa Chu Dịch Nhiên về đi! Đừng để nó say xỉn đập gì ở đây, đền không nổi đâu!”
Ba tôi vừa đỡ em tôi dậy, vừa với mẹ tôi:
“Nhìn kỹ vào nhé, con rể tương lai, phải cho rõ.”
Nghe đến bốn chữ “con rể tương lai”, Tống Tử Mặc như tiêm máu gà, lập tức tiến lên giúp đỡ ba tôi:
“Không sao đâu ạ, người một nhà mà!”
Đúng , các người là một nhà, còn tôi…
Tôi lại thành người ngoài rồi!
11
Tôi chẳng cần dùng đến não, chỉ cần dùng… ngón chân là cũng đoán — ba mẹ tôi xuất hiện ở đây chắc chắn là do thằng em tôi gọi tới, sợ tôi về nhà sẽ “tính sổ” với nó.
Mà cảnh Tống Tử Mặc chuyện thân thiết với ba mẹ tôi như thế, tôi thật sự muốn khóc mà không ra nước mắt.
Rõ ràng là trong nhà có “nội gián”!
Ba mẹ tôi nhiệt đến mức tôi phải nghi ngờ nhân sinh:
“Dù sao giường của Vi Vi cũng rộng, hai đứa ngủ thoải mái.”
“Đúng đó, còn thằng Dịch Nhiên thì người toàn mùi rượu, ngủ không yên, còn ngáy nữa. Ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi.”
Sợ Tống Tử Mặc lỡ dại mà gật đầu, tôi đành ho vài tiếng nhắc nhở hắn — đừng có đà lấn tới!
Tống Tử Mặc bị tôi chằm chằm, có vẻ hơi khó hiểu, liền dùng khẩu hình hỏi tôi:
“Sao thế? Em bảo ở lại à?”
Tôi gần như muốn hộc máu.
Ba mẹ tôi mà thấy hắn không từ chối, còn thật sự sẽ vào giúp thay ga trải giường, dọn chỗ ngủ cho hắn luôn ấy chứ!
Phải thêm là — tư tưởng nhà tôi rất thoáng.
Tôi đành phải từng chữ từng chữ mà ra dấu khẩu hình cho hắn:
“Anh — mau — đi — nếu — không — đừng — trách — em — không — khách — sáo!”
Tống Tử Mặc vẫn trưng ra bộ mặt ngơ ngác, còn gật đầu:
“Gì cơ? Ở lại? Em muốn ở lại à?”
Tôi tức đến nỗi giậm chân:
“Ở lại cái đầu ấy!”
Trong lúc chúng tôi “giao tiếp câm” hừng hực khí thế, ba mẹ tôi thì ngồi bên toe toét đến không khép miệng.
Ba tôi tuy , cũng có chút khó chịu:
“Vi Vi, con với Tử Mặc có gì thì cho rõ ràng, đừng khiến mẹ con tò mò.”
Mẹ tôi vừa vừa đập nhẹ ông một cái:
“Thôi nào, tụi trẻ con có kiểu giao tiếp riêng của chúng. Đây là liếc mắt đưa đấy.”
Ba tôi ha hả, còn nắm tay mẹ tôi:
“Bọn mình cũng từng ‘liếc mắt đưa ’ như thế mà.”
Hai ông bà một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra còn tôi với Tống Tử Mặc ngồi đó, bèn đứng dậy chuẩn bị đi lấy chăn ga thay mới.
Tôi lo lắng Tống Tử Mặc:
“Anh mà dám đồng ý là tôi xử tại chỗ!”
Tống Tử Mặc mỉm , nụ ôn hòa đến khiến người ta muốn siết cổ.
“Cảm ơn bác trai bác , để dịp khác ạ.”
Sau đó, hắn quay sang tôi:
“Vi Vi, em tiễn xuống cổng không?”
Thấy hắn muốn đi, ba mẹ tôi lại tiếc nuối rõ rệt:
“Đi sớm con? Mới ăn xong có chút xíu, ở lại chơi thêm đi mà!”
“Thời gian vẫn còn sớm, hai đứa đi dạo một lát cũng tốt.”
Vừa bước ra đến thang máy, tiếng ba tôi như sấm rền vang vọng hành lang:
“Nếu con với Tử Mặc mà quyết định về nhà luôn, nhớ nhắn tin báo một tiếng là nha!”
Rõ ràng họ đang mong mỏi gả tôi cho Tống Tử Mặc còn gì!
Tôi xấu hổ đến mức không dám thẳng vào mặt Tống Tử Mặc nữa, bước ra khỏi thang máy là ngay:
Đến đây thôi, tôi không tiễn nữa.”
Trong khoảnh khắc mơ hồ đó, tôi chợt nhớ đến ngày Tống Tử Mặc đi du học, chính tôi đã nhắn cho một tin nhắn tương tự.
Tống Tử Mặc dừng lại, xoay người tôi.
Tóc hắn khẽ bay trong gió, vương chút ánh sáng từ đèn hành lang, đẹp đến chói mắt.
Hắn hỏi khẽ:
“Anh muốn biết… năm đó em có đến sân bay tiễn không?”
12
Bây giờ hỏi chuyện năm đó… còn có ý nghĩa gì nữa?
Nhưng tôi biết chắc lúc đó tôi đã đến, chỉ là… Tống Tử Mặc không thấy tôi.
Tôi đứng trong đám đông, cố gắng về phía , nghĩ rằng nếu thật sự còn để tâm, nhất định sẽ tìm thấy tôi.
Nhưng lúc đó, chỉ mải mê chuyện với Phương Huyên, gì còn nhớ tôi là ai…
Vì thế, tôi khẽ lắc đầu:
“Không có thời gian để đi.”
Tống Tử Mặc khẽ , mang theo chút chua chát:
“Có lẽ là tôi… tưởng tượng ra thôi.”
Anh giễu chính mình, rồi xoay người bước thẳng vào màn đêm.
Chỉ vì một câu ấy, tôi mất ngủ cả đêm.
May mà hôm sau là cuối tuần.
Ăn sáng xong, tôi lại về giường ngủ bù.
Lúc đang lơ mơ ngủ, hình như nghe thấy tiếng mẹ tôi gì đó, còn nhắc tới tên Tống Tử Mặc. Tôi chỉ “ừ ừ” hai tiếng, xua tay ra hiệu đừng phiền.
Sau đó là tiếng đóng cửa, rồi cả thế giới lại rơi vào tĩnh lặng.
Ngủ đến tận chiều, tôi mới bị đói mà tỉnh dậy.
“Mẹ? Mẹ ơi? Có gì ăn không ạ? Con đói quá rồi, khi nào thì ăn tối? Hay là để con gọi đồ ăn ngoài nha?”
…Không ai trả lời.
Tôi đi ra phòng khách — cả nhà chẳng còn ai cả.
Lục xuống bếp tìm thức ăn, phát hiện ngay cả bữa trưa cũng chưa nấu! Tức là từ trưa đến giờ, họ không hề ở nhà!
Họ… đi đâu rồi?
Bạn thấy sao?