Chẳng bao lâu, Tống Tử Mặc quay lại, vẻ mặt cũng bớt nặng nề, thậm chí coi như chưa có chuyện gì xảy ra: “Tôi nhớ em thích vị thanh đạm. Ở đây là quán Quảng Đông chắc hợp khẩu vị em.”
Không ngờ hắn vẫn nhớ khẩu vị của tôi.
Tôi xã giao, khách sáo : “Thích ngày xưa, chưa chắc bây giờ vẫn thích.”
Nụ của Tống Tử Mặc thoáng khựng lại, ánh mắt cũng lộ ra chút đơn.
Thấy , tôi chợt thấy áy náy, liền bổ sung một câu: “Dạo gần đây lại thích ăn cay hơn.”
Tống Tử Mặc thoáng sững sờ.
Khi ngẩng đầu tôi, trong mắt đã ánh lên một tia sáng rõ rệt.
Hắn vội gắp đồ ăn cho tôi: “Thử món này đi, vị hơi cay nhẹ, không chắc có hợp khẩu vị không, tôi nghĩ cũng không tệ.”
Tôi không ngốc, biết hắn đang đến chính mình.
Cuối cùng, tôi vẫn đũa.
3
Ăn tối xong, Tống Tử Mặc đưa tôi về tận ngoài khu nhà.
Tôi định lên lầu thì bị hắn gọi lại. Hắn khẽ ho một tiếng, có vẻ ngại ngùng:
“Hôm nay gặp lại em là điều không ngờ đến… khụ, … rất vui khi gặp lại em.”
Tôi hắn hai giây, chỉ “ừ” một tiếng rồi xoay người bước vào trong khu.
Nhưng đi vài bước, tôi lại lén rẽ vào góc tường, tựa sát vào tường, lén lút thò đầu ra .
Phát hiện Tống Tử Mặc vẫn còn đứng ở đó.
Ánh mắt hắn thâm sâu nóng bỏng, hoàng hôn dùng những tia sáng cuối cùng vẽ nên bóng lưng hắn — giữa thế giới dần tối lại, thân ảnh ấy lại sáng lên dịu dàng.
Tôi không kìm thở dài một tiếng.
Khoảng thời gian vừa rồi, đúng là chúng tôi đã rất hạnh phúc.
Tôi từng tin chắc mình sẽ lấy Tống Tử Mặc.
Cho đến khi tốt nghiệp đại học, hắn quyết định đi du học, còn chúng tôi thì bắt đầu xa cách.
Áp lực đè lên cả hai người.
Điều quan trọng nhất là — tôi không muốn chia xa. Tôi không chịu xa!
Lúc buồn, tôi cần một cái ôm thật ấm, không phải vài câu an ủi xuyên qua màn hình.
Thời gian và khoảng cách sẽ bào mòn cảm.
Tôi thật sự không đủ tự tin để vượt qua điều đó.
Dưới đủ mọi áp lực, tôi sụp đổ. Tối hôm bị giáo viên hướng dẫn mắng cho một trận, tôi vừa uống chút rượu, liền gọi điện cho Tống Tử Mặc đòi chia tay.
Hình như lúc đó hắn chẳng gì.
Không bảo chia tay, cũng không níu kéo.
Tôi mặc định là chia tay rồi.
Về đến nhà, tôi lập tức gọi điện kể lể với thân.
Nó kích lắm: “Gương vỡ lại lành, có cơ hội đấy!”
Tôi: ???
Tôi cắn môi: “Nhưng tớ hỏi ấy có còn cảm với tớ không, ấy là không.”
Nó khó chịu giậm chân: “Trời ơi, Vi Vi của tớ sao lại ngốc như chứ!”
“Tớ phải hỏi thế nào đây?”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi cất giọng đầy ẩn ý:
“Vi Vi, cậu chủ hỏi như thế, chứng tỏ người còn lưu luyến là cậu.”
Tôi lập tức phản bác: “Đừng bậy!”
Nó bật : “Gì mà căng thế?”
Tôi: ???
Nó càng dữ hơn:
“Đừng trách tớ không nhắc nhở — mấy cặp người cũ gặp lại nhau ấy, ai nhắc đến chuyện cũ trước, người đó là người thua.”
Tôi bĩu môi: “Lý thuyết vớ vẩn từ đâu thế?”
Nó hì hì: “Khoa học thực nghiệm, chờ kết quả thực tế từ cậu đấy. Bây giờ tốt nhất là đừng nghĩ gì cả, chuyện tới đâu thì tới.”
“Biết đâu đấy, hai người mỗi người nhích thêm một bước, mai đã có con rồi!”
Tôi thật sự muốn viết tặng con thân một chữ “PHỤC” to đùng.
Khả năng tào lao của nó đúng là ngày càng lên trình.
Còn tôi và Tống Tử Mặc… chắc là không thể nữa đâu.
Nghĩ lại chuyện chia tay khi ấy, hắn không một lời, không níu kéo, không từ biệt — đó là không tôn trọng tôi, cũng chẳng tôn trọng chính bản thân hắn.
Và càng không coi trọng mối quan hệ của chúng tôi.
4
Tôi đến bệnh viện thăm em trai, dặn đi dặn lại: tuyệt đối không lỡ lời trước mặt Tống Tử Mặc.
Em trai tôi tỏ vẻ không hiểu.
“Sao chị? Rốt cuộc là vì cái gì? Chị phải rõ cho em biết! Không thì lỡ miệng thật, đừng trách em đấy nhé!”
Cái thằng nhãi này, đúng là muốn ăn đòn!
Bó tay, tôi đành phải thật: “Gặp lại người cũ, nhất định phải sống tốt hơn hắn!”
Em tôi như bừng tỉnh:
“Hóa ra là rể à! Vậy thì sau này em khỏi lo trượt môn rồi! Dù sao cũng là em vợ, mấy chuyện khác để rể giúp đỡ một chút, cả đại học chắc chắn yên ổn, sướng đời rồi!”
Tôi: ???
Cái này là trọng điểm sao?!
Thấy tôi không đáp lời, em tôi lại vỗ bụng, nháy mắt đầy ẩn ý.
Tôi lườm một cái rõ dài: “Sao, câm luôn rồi hả?”
Nó hì hì: “Chị ơi, em đói rồi, chị đi mua đồ ăn cho em nha?”
Cũng vừa đến giờ ăn trưa, tôi bèn xuống lầu mua cơm hộp cho nó.
Vừa ra khỏi cửa, liền va vào ai đó.
Một mùi hương quen thuộc thoảng qua mũi.
Tôi ngẩng phắt đầu lên — đối diện là đôi mắt hoa đào rực rỡ đầy ý .
Bàn tay to đặt lên eo tôi, đỡ tôi đứng vững.
“Nhào vào lòng tôi à? Kiểu này dễ khiến tôi hiểu lầm lắm, em còn lưu luyến tôi đấy chứ?”
Tôi: ……
Chợt nhớ lại lời con thân tối qua tôi cố giữ bình tĩnh, lập tức đẩy hắn ra.
Tên nhóc kia tinh ranh lắm, có tĩnh gì là biết liền. Ngó cổ từ trong giường bệnh ra, cổ dài như hươu cao cổ:
“Thầy Tống tới ạ? Mời vào mời vào!”
Vốn dĩ tôi định đuổi Tống Tử Mặc đi.
Nhưng bị cái thằng nhóc này hỏng hết, tôi đành để hắn vào.
Hai chị em đúng là chẳng có tí ăn ý nào cả!
Tống Tử Mặc đặt giỏ trái cây xuống bàn:
“Bạn học Chu, cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Em tôi vội vàng gật đầu: “Đỡ nhiều rồi ạ, chắc vài hôm nữa là xuất viện thôi. Nếu không… con chị dữ dằn của em lại bảo em phí phạm tài nguyên y tế nữa.”
Tôi đang đặt đơn hàng trên app, khoé miệng giật giật.
Tìm cơ hội chửi chị là giỏi!
Bạn thấy sao?