Tôi tựa vào vai , bắt đầu thấy mơ màng.
Anh xoa đầu tôi, cúi xuống hôn tôi một cái.
…
“Lâm Cốc Vũ, em biết không?”
Anh hôn lên trán tôi.
“Suốt những năm qua — ngày nào cũng nhớ em.”
Anh hôn lên khóe môi tôi, rồi từ từ đi xuống, giọng nghèn nghẹn: “May mà em còn chịu quay về.”
…
Tôi theo phản xạ nghiêng đầu, cờ thấy vết sẹo nơi cổ .
Là dấu vết tôi để lại từ năm năm tuổi.
Quả thật… vẫn còn đấy.
Thẩm Tích Tinh nghe tôi bật , ngẩng đầu lên hỏi: “Em gì thế?”
Tôi lắc đầu.
Anh vòng tay ôm eo tôi, ghé sát lại gần hơn, không ép hỏi: “Bảo bối, giờ em không cũng không sao, sẽ khiến em tự khai.”
“…Aiss! Đệt, Thẩm Tích Tinh, đồ khốn!”
— (Chính văn hoàn) —
[Phiên ngoại: Về cuộc chia tay năm đó]
Ánh đèn trên trần khi mờ khi sáng, thân tôi với Tiểu Trần đứng trước hát một bài nhạc cũ rích.
Tôi nằm tựa vào lòng Thẩm Tích Tinh chơi game rắn săn mồi.
Anh dùng tay còn lại nghịch tóc tôi, chơi rất vui vẻ.
Bạn thân tôi hát xong thì quay lại uống nước, vừa uống vừa hỏi chuyện linh tinh.
Tôi mải chơi game, ấy hỏi gì tôi trả lời đó, đến khi nhận ra thì… tôi lỡ miệng kể luôn vụ năm đó tôi từng tưởng mình và Thẩm Tích Tinh là em cùng mẹ khác cha.
Tiểu Trần lăn: “Chị dâu, hồi đó chị dễ thương quá trời luôn á, ha ha ha ha ha!”
Mọi người đều , tôi cũng không nhịn theo. Nhưng quay đầu lại thì thấy ánh mắt Thẩm Tích Tinh trở nên trầm lặng.
Phát hiện tôi đang , siết tay tôi thật chặt, không gì, quay đầu đi, cả buổi tối mặt không vui vẻ chút nào.
Sau khi tạm biệt bè, tôi cùng Thẩm Tích Tinh ra bãi đỗ xe.
Chưa vội tìm xe, đã quay lại ôm chặt lấy tôi.
Tôi sớm nhận ra không ổn, định lát nữa sẽ hỏi.
Tôi cũng vòng tay ôm lưng , nhẹ giọng: “Sao ?”
Tóc mềm, đang dụi dụi vào hõm cổ tôi, ngứa ngứa.
Ôm chặt một lúc lâu, cuối cùng mới khẽ : Tại sao em không với ?”
Tôi sững lại: “Nói gì cơ?”
Anh im lặng một lát, rồi tiếp: “Chuyện em từng tưởng là ruột của em.”
Tôi thấy buồn : “Nói gì chứ, đầu óc em lúc đó như lên cơn ấy… với cả, không phải em đã hiểu nhầm rồi quay về với luôn còn gì?”
Anh siết tôi chặt hơn: “Lúc đó… em có buồn không?”
“Lúc đó tất nhiên là buồn rồi… trai tự dưng biến thành trai mà…” Giọng tôi càng lúc càng nhỏ, cuối cùng mới nhận ra điều gì đó: “Khoan… ý là… vì chuyện này mà giận à?”
Anh không đáp, chỉ lặng lẽ siết tôi chặt hơn.
Rất lâu sau, mới thì thầm:
“Lâm Cốc Vũ, rất xót em.”
Tôi sững người.
Bất chợt nhớ lại chuyện cũ.
Năm đó, khi tôi phát hiện mình không phải con ruột của bố Lâm Thẩm Tích Tinh đứng ngoài cửa sổ lặng lẽ khóc cùng tôi.
Đợi tôi khóc xong, khóc mệt rồi, cũng đã từng câu này với tôi.
Giữa dòng người ồn ào náo nhiệt, chỉ có mình đứng đó, nghĩ xem tôi có đang đau lòng hay không.
— (Hết) —
Bạn thấy sao?