25
Sáng hôm sau, tôi còn chưa tỉnh hẳn thì đã nghe thấy có người chuyện trong phòng khách.
Tôi ngồi bật dậy, vào điện thoại.
Mới có 8 giờ 30.
Tôi tưởng có trộm vào nhà, vội mặc áo khoác xuống giường.
Vừa đứng dậy thì cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Tích Tinh cầm điện thoại, chào tôi: “Tỉnh rồi à?”
Tôi ngẩn người.
Chuyện tối qua ùa về trong đầu.
Tôi… hình như đã đồng ý lấy ?
—— Tôi sắp phát điên rồi.
Còn chưa kịp điên xong, Thẩm Tích Tinh đã sải bước đến trước mặt tôi, cúi xuống để ngang tầm mắt, tôi : “Anh có thể sẽ phải đi.”
Tôi theo phản xạ hỏi: “Có chuyện gì à?”
Thẩm Tích Tinh gật đầu.
Tôi đoán: “Đi nhiệm vụ?”
Thẩm Tích Tinh : “Ừ, phải đến Vân Nam một chuyến, phối hợp điều tra một vụ án, cấp trên đích danh gọi đi.”
“Tầm bao lâu thì về?”
“Có thể một tháng, cũng có thể hai tháng, không chắc.”
Tôi mím môi: “Có thể nghe điện thoại không?”
Thẩm Tích Tinh nhẹ lắc đầu: “Em đợi gọi về.”
Tôi không hỏi thêm: “Được, em chờ về. Anh nhớ đừng bị thương.”
Nghe tôi , hơi nhướn mày, ánh mắt lóe lên chút ý : “Không bỏ chạy đấy chứ?”
Tôi lắc đầu: “Không chạy đâu.”
“Thật không chạy?”
“Thật mà.”
Bàn tay buông thõng hai bên khẽ cử , có vẻ định hút thuốc, nghĩ một lúc rồi giơ tay ra: Lâm Cốc Vũ, ôm một cái nhé.”
Tôi nhào vào lòng theo hướng cánh tay đưa ra: “Không những ôm, còn phải hôn một cái.”
26
Chiều hôm đó, Thẩm Tích Tinh lên đường.
Tôi đứng ở ban công lên xe, sau đó suốt hai tuần liền không có tin tức gì từ .
Hôm đó tan về, tôi thấy hai người đàn ông đang kéo tay một .
Tôi vứt túi xách, vừa bước tới, ba người bọn họ lập tức quay sang khống chế tôi.
Trước khi ngất đi, tôi còn nghĩ— Mẹ nó, ngon thì đừng dùng thuốc mê. Để bà đây trói cả ba lại mà cho ăn đòn.
27
Khi tỉnh lại lần nữa, một khẩu súng đang dí thẳng vào thái dương tôi.
Trước mặt là một chiếc máy quay, đứng cạnh là một tên đàn ông và ba người phụ nữ. Gã đàn ông với người phụ nữ cầm đầu: “Trông chừng nó cho kỹ, cảnh sát sắp lần ra rồi. Con nhỏ này còn dùng .”
Người phụ nữ siết chặt khẩu súng trong tay, chỉa thẳng vào đầu tôi, nghiêm túc gật đầu.
Gã đàn ông xuống lầu.
Tôi ngẩng đầu chiếc máy quay, lại người phụ nữ: “Đây là đâu?”
Người phụ nữ quát lớn: “Không chuyện!”
Tôi nhướn mày, không lên tiếng nữa.
Đến tối, người phụ nữ ban ngày cho tôi ăn, hai người còn lại thì ngồi cạnh chơi bài.
Bữa tối không ngon lắm, tôi chỉ ăn vài miếng là nuốt không nổi nữa.
Cô ta vừa đưa cơm vừa tôi từ đầu tới chân, mỉa: “Loại tiểu thư như mày đương nhiên không quen ăn mấy thứ này. Nhưng đừng trách tụi tao, trách thì trách thằng người mày ấy, ai bảo nó là cảnh sát?”
Tôi gật gật đầu, mắt lại về hai đang đánh bài kia. Rõ ràng thấy họ đánh bài tệ hết chỗ , tôi gấp quá luôn:
“Trời đất ơi chị em, chị gì trời? Không biết đánh máy bay kéo cánh à? Trời ơi, chị đánh bài như này tôi tức chết mất, một bộ bài đẹp bị chị banh luôn rồi!”
Cô đút cơm cau mày, cũng theo ánh mắt tôi về phía hai người kia.
Tôi càng sốt ruột: “Trời ơi, chị đánh kiểu gì ? Nhỏ Vương còn chưa ra kìa! Chị không biết nhớ bài hả? Cái đầu chị đựng nước hả trời?”
Cô ta quay lại tôi: “Mày biết chơi bài à?”
Tôi khẽ : “Tạm . Người ta gọi tôi là thần bài đó.”
“……” Cô ta hình như không hiểu, nghe hai chữ “thần bài”, liền trầm ngâm một lát rồi : Qua đây, đánh cùng tụi tao.”
Tôi nheo mắt lại: “Vậy… có hơi không tiện lắm nhỉ?”
Cô đút cơm lắc đầu: “Không , An Nặc.”
Người tên An Nặc đứng dậy đi về phía tôi: “Có gì mà không ? Chỉ ba đứa mình thôi. Nhìn cái kiểu da dẻ trắng trẻo như ta, một mình tôi cũng trị .”
Vừa , ta vừa cởi trói cho tôi.
Nhưng ngay giây sau, sợi dây trói đã bị tôi quật ngược lên cổ ta.
Cô đút cơm hét lên một tiếng thất thanh, đã không kịp nữa rồi.
Hai người kia bị tôi trói chặt lại thành một cục.
Tôi quay đầu người phụ nữ còn ngồi im dưới đất. Cô ta giơ súng chỉ vào tôi, bóp cò mấy lần súng không nổ.
Tôi bước đến, ba bước hai cú đã đoạt lấy khẩu súng, dí vào đầu ta, từng chữ rõ ràng: “Chị à, súng chưa lên đạn đâu.”
Người phụ nữ sợ đến mức mặt tái mét, run rẩy : “Đừng… đừng tôi…”
Tất nhiên tôi sẽ không ta. Tôi chỉ định dọa vài câu, ai ngờ cái bộ đàm vứt dưới đất lại vang lên.
“An Nặc! Cảnh sát sắp tới rồi! Mở máy quay lên! Nhanh lên!”
Tôi quay đầu lại liền thấy chiếc máy quay.
Ba phút sau, máy quay bật.
Gã đàn ông nham hiểm, với ống kính: “Đội trưởng Thẩm, thả tôi ra, hoặc là chờ nhặt xác đi…”
Vừa dứt lời, hắn quay đầu lại thì chết lặng.
Ba tên đồng bọn của hắn bị trói lăn ra sàn, còn tôi thì ngồi nghiêng một bên, gác chân hắn. Bốn mắt chạm nhau, tôi không nhịn khẽ : Đông người quá ha…”
“……”
28
Lúc cảnh sát bao vây, Thẩm Tích Tinh đứng sau cùng đội, không đội mũ bảo hộ, ánh mắt không rời khỏi tôi, trong mắt đầy u ám.
Tôi há miệng, giơ tay chào : “Hi…”
Anh đột nhiên lao tới, nắm chặt cổ tay tôi kéo tôi ôm vào lòng.
Cả người run lên, run đến đáng sợ. Tôi nhẹ nhàng vỗ vai trấn an: “Anh đi, em có sao đâu, đừng sợ nữa.”
Không biết bao lâu sau, mới khàn giọng hỏi: “Là lỗi của phải không?”
Tôi khựng lại một lúc, mỉm đáp: “Lỗi với chả không lỗi, sao? Giờ định chia tay rồi cho em tự do hả?”
Thẩm Tích Tinh nghiến răng nghiến lợi: “Em nằm mơ đi!”
…………
Sau này, Tiểu Trần lén kể tôi nghe, lúc biết tôi bị bắt cóc, ai cũng nghĩ Thẩm Tích Tinh sẽ phát điên, đến cả Cục trưởng Vương cũng đến hỏi han có sao không.
Ai ngờ lại bình tĩnh đến mức khiến người ta ngạc nhiên. Một người ở trong, một người ở ngoài, không cần gì, cả hai đều tin tưởng lẫn nhau một cách tuyệt đối.
Nghe xong tôi khẽ gật đầu. Ừm, khoảnh khắc này, trong cảnh này, tôi phải thừa nhận, năm năm chia tay trước đó thật sự là điều khiến tôi hối hận nhất.
29
Sau khi về từ Vân Nam, mọi chuyện coi như đã kết thúc.
Dì Thẩm một mình hấn với hai ông già, quyết định xong luôn ngày cưới – hai tháng sau.
Hai ông cãi không lại dì, bèn quay sang chửi nhau, khiến phòng khách náo loạn gà bay chó chạy, ai cũng không chịu nhường ai.
Tôi vào bếp rót nước, lúc đi ngang qua thư phòng thì nghe thấy Thẩm Tích Tinh đang chuyện với mẹ mình.
Anh : Lâm Cốc Vũ muốn cưa con, con ra từ lâu rồi.”
Dì Thẩm hỏi: “Con ra rồi à?”
“Nhìn ra lâu rồi.”
“Thế lúc đó con định sao?”
Thẩm Tích Tinh bật nhẹ: “Không định gì, chỉ nghĩ sao mắc câu cho nhanh.”
Tôi sững người thật lâu, nước trong tay nguội lúc nào không hay.
Tối đó, mỗi người về nhà mình. Nửa đêm Thẩm Tích Tinh gõ cửa, máy nước nóng nhà hỏng, muốn qua nhà tôi tắm nhờ.
Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều.
Ai ngờ đến lúc tôi đang tắm, Thẩm Tích Tinh đột nhiên đập cửa rầm rầm:
“Cốc Vũ! Cúp điện rồi! Cúp điện rồi! Cúp điện rồi!”
Tôi giật cả mình, đèn trong phòng tắm vẫn sáng rực, lập tức phản ứng lại, mắng to: “Thẩm Tích Tinh! Anh muốn chết à?!”
Bên ngoài im re.
Một lúc sau, đèn trong phòng tắm tắt phụp.
Tôi sững người, vội khoác áo choàng chạy ra ngoài: “Thẩm Tích Tinh! Thẩm Tích Tinh! Cúp điện thật hả?!”
Ngẩng đầu lên, thấy đang ngồi khoanh chân dưới cầu dao, mặt mũi đầy đắc ý.
Tôi lập tức nổi điên: “Thẩm Tích Tinh! Anh bị điên hả?!”
Anh giơ tay, bật lại cầu dao.
Tất cả đèn trong phòng khách bật sáng.
Tôi vô thức siết chặt áo choàng tắm, cố nén cơn giận: “Anh rốt cuộc muốn gì?”
Anh đưa tay về phía tôi, như nũng: “Tê chân rồi, phải nắm tay em mới đứng dậy nổi.”
Tôi chẳng thèm để ý: “Vậy thì chết dí ở đó luôn đi!”
Tôi quay đầu tính đi, ngay sau đó bất ngờ bật dậy, lao về phía tôi cực nhanh.
Tôi theo phản xạ hét toáng lên, thân thể đã bị bế bổng lên vai.
“—Thẩm Tích Tinh! Anh em sợ chết khiếp!”
Anh nhẹ, không gì, đi đến bên giường mới thả tôi xuống, rồi mới chậm rãi lên tiếng: Lâm Cốc Vũ, hát cho em nghe nhé?”
Tim tôi đập loạn, cau mày : “Hát gì? Anh định hát dở tới chết rồi với người ta là vợ qua đời hả?”
Anh khẽ bật , không đáp lại. Chỉ rúc vào hõm cổ tôi, nhẹ nhàng ngân nga:
“And how you got me blind is still a mystery I can’t get you out of my head Don’t care what is written in your history As long as you’re here with me…”
Giọng hát Thẩm Tích Tinh trong trẻo dễ nghe, lại còn dịu dàng nữa.
Bạn thấy sao?