20
Rời khỏi nhà thì cũng gần 5 giờ chiều. Tôi định về lại chỗ trọ.
Không ngờ vừa lên xe, đã nhận tin nhắn WeChat từ Tiểu Trần.
Là video cậu ta lén quay Thẩm Tích Tinh.
Anh đang mặc cảnh phục đen, chắc là lúc đang nhiệm vụ vây bắt.
Ống kính chuyển một cái, quay đến người phụ nữ đứng trước mặt .
Cô cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng, dịu dàng.
Thẩm Tích Tinh cao 1m87, đứng cạnh ấy trông như “tiểu bạch thỏ”.
Tôi đặt chìa khóa xe xuống, vặn to âm lượng trên điện thoại.
Cô dịu giọng : “Cảnh sát Thẩm, em lạnh quá… có thể cho em mượn áo khoác mặc tạm không?”
Thẩm Tích Tinh quay lưng về phía , tay còn cầm bộ đàm, khẽ nghiêng đầu một cái, ánh mắt xa cách, lạnh nhạt.
Nhìn khoảng chục giây, bình tĩnh cầm bộ đàm lên : “Tiểu Lưu, mang áo khoác của em qua đây. Có người lạnh.”
Người gọi – Tiểu Lưu – là một nữ cảnh sát, vừa nghe liền vội vã cởi áo khoác của mình mang qua khoác cho .
Cô mặc xong áo, cắn môi, lại Thẩm Tích Tinh nhỏ: “Lát nữa… Cảnh sát Thẩm có thể đưa em về không?”
Thẩm Tích Tinh không trả lời, chỉ Tiểu Lưu một cái.
Tiểu Lưu liền đáp: “Cô yên tâm, sẽ có người đưa về.”
Cô im lặng một lúc, vẫn chằm chằm Thẩm Tích Tinh: “Vậy… em có thể thêm WeChat của Cảnh sát Thẩm không?”
Thẩm Tích Tinh quay đầu lại, cụp mắt một cái, ánh mắt lạnh như băng, sau đó dời đi, lạnh nhạt đáp: “Không . Tôi có rồi. Bạn tôi rất rộng lượng, không có nghĩa là tôi phép quá đà.”
Cô sững lại, mặt đỏ bừng, lắp bắp “Xin… xin lỗi.”
Video kết thúc.
Tôi dựng điện thoại đứng lên.
Tiểu Trần lại gửi tin: “Sếp ngầu quá! Chuẩn nam thần đức hạnh luôn!”
Tôi mỉm , nhắn lại: “Mấy người đang nhiệm vụ ở đâu ?”
Tiểu Trần nhanh chóng gửi định vị: “Tụi em sắp tan ca rồi, lát nữa đội phó áp giải người về, tụi em đi ăn tụ họp luôn.”
Tôi cất điện thoại, khởi xe.
21
Thẩm Tích Tinh: “Tiểu Trần, tôi từng gì? Trong giờ việc không dùng điện thoại.”
Tay Tiểu Trần run lên, điện thoại lập tức bị Thẩm Tích Tinh lấy mất.
“Tịch thu.”
Chưa kịp giải thích, Thẩm Tích Tinh đã cúi đầu liếc màn hình.
Lâm Cốc Vũ ——
Đọc một cái hiểu luôn.
Thẩm Tích Tinh ho nhẹ một tiếng, trả lại điện thoại cho Tiểu Trần, nghiêm túc : “Lần sau không tái phạm.”
Tiểu Trần sặc sụa, nịnh nọt sán lại gần: “Vậy… sếp ơi, sau này em còn quay tiếp không ạ?”
Thẩm Tích Tinh thẳng phía trước, giọng điềm tĩnh: “Quay cho đẹp vào.”
“…” Hơi táo bạo đấy nhỉ.
22
Tôi đến nơi họ tụ tập ăn uống.
Thẩm Tích Tinh đang ngồi xổm trên bậc thềm ngoài cửa, hút thuốc.
Ánh đèn đường vàng vọt và mờ mịt, vừa tan ca, trông có vẻ hơi mệt. Khói thuốc lượn lờ che khuất khuôn mặt , cả người toát ra vẻ đơn.
Tôi không mang giày cao gót, bước nhanh đến chỗ .
Nghe tiếng bước chân, Thẩm Tích Tinh ngẩng đầu lên. Thấy tôi, mắt sáng lên một chút, rồi nhanh chóng dụi thuốc đứng dậy đón tôi.
Tôi lao vào ôm .
Anh đứng vững vàng, không nhúc nhích.
Tôi ngẩng đầu : “Anh đang đợi em à?”
Thẩm Tích Tinh tôi vài giây, rồi dời ánh mắt đi. Tôi cứ tưởng sẽ chối, ai ngờ không .
“Ừ, lạnh không?”
Tôi lắc đầu, siết chặt tay ôm không buông.
Á, cái eo này—ơ, hình như cơ bụng còn săn hơn trước nữa…
Thẩm Tích Tinh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi: “Đi thôi, vào trong nào.”
23
Chơi trò chơi cùng Tiểu Trần với đám đồng nghiệp, tôi uống không ít rượu.
Lúc Thẩm Tích Tinh đưa tôi ra ngoài, tôi đã chẳng thể đi nổi đường thẳng nữa rồi.
Anh phải lái xe nên ngay từ đầu đã không uống.
Vừa lên xe, tôi đột nhiên nhớ đến mấy lời dì Thẩm từng với tôi.
Càng nghĩ càng buồn. Càng nghĩ càng thấy tội lỗi.
Tôi kéo tay áo Thẩm Tích Tinh, vừa khóc vừa sụt sùi:
“Thẩm Tích Tinh… xin lỗi… năm đó em không nên tự ý đổi nguyện vọng mà không gì… huhu em không nên rời bỏ … xin lỗi… dì nếu không phải dì ngăn lại, đã xuất gia hòa thượng hay là vào cung thái giám rồi huhu… em có lỗi với quá…”
Thẩm Tích Tinh đỡ đầu tôi, sợ tôi đập vào cửa kính.
Nghe tôi xong, tôi không biết có phải do rượu hay không, mà hình như tôi thấy khóe miệng khẽ giật giật.
“Là mẹ tôi thật sự sao?”
Tôi lơ mơ gật đầu, vẫn còn chút tỉnh táo: “Dì ấy có quá không nhỉ? Em cũng đoán dì thích phóng đại mà…”
Thẩm Tích Tinh mím môi, như thể đã hạ quyết tâm gì đó, nghiêm túc vào mắt tôi: “Mẹ tôi … là thật.”
“…”
Tôi càng khóc dữ hơn.
Huhu.
Tôi ôm tay , nức nở không thành tiếng: “Em… nấc… sau này nhất định không rời xa nữa… nấc… cho dù có chết… em cũng thủ tiết vì … gì em cũng đồng ý…”
Toàn bộ phía trước đều bỏ qua Chỉ bắt câu cuối cùng, rồi hỏi tôi: “Anh gì, em cũng đồng ý?”
Tôi gật đầu.
Thẩm Tích Tinh nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên: “Vậy… bây giờ… muốn hôn em, chứ?”
Não tôi bỗng dưng ngừng hoạt .
Thực ra Thẩm Tích Tinh cũng không định xin phép. Lúc tôi hoàn hồn lại thì đã bị hôn đến mức không thở nổi.
Mắt tôi cũng chẳng mở ra nữa.
Chỉ cảm thấy, Thẩm Tích Tinh đêm nay… có gì đó không giống mọi khi.
Tôi ở rất gần , mái tóc lòa xòa trên trán, mềm mại, rủ xuống vầng trán trắng mịn. Dưới mái tóc ấy là đôi mắt sâu thẳm, đen và sáng như mực.
Tôi nuốt nước bọt, định gì đó, thì lại cúi xuống, hôn nhẹ thêm một cái.
Tôi cứng người, không dám nhúc nhích.
Thẩm Tích Tinh nhận ra điều đó, bật khẽ, giọng trầm thấp đầy mê hoặc.
Tôi uống nhiều quá rồi… thực sự quá nhiều rồi…
Nhất định là rồi.
24
Trong xe không bật đèn, đầu óc tôi choáng váng, thậm chí còn không rõ mặt .
Dù không rõ, tôi vẫn cảm nhận hơi thở của kề sát.
Tôi vẫn đang nắm tay .
Không gian trong xe rất yên tĩnh.
Tôi nuốt nước bọt, khẽ gọi tên : “Thẩm Tích Tinh.”
“Ừ.” Anh tôi.
Tôi lại gọi thêm lần nữa: “Thẩm… Thẩm Tích Tinh.”
“Ừ.”
“Thẩm Tích Tinh.”
“Anh đây, Lâm Cốc Vũ, ở đây.”
Tôi bắt đầu thấy buồn ngủ, muốn nhắm mắt lại.
Còn chưa kịp nhắm mắt, lại cúi người hôn tôi.
“Lâm Cốc Vũ… em có muốn lấy không?”
Tôi thấy tỉnh rượu luôn, trợn tròn mắt.
Vừa mở to mắt, tôi liền thấy xương quai xanh thấp thoáng sau lớp áo sơ mi đang cởi dở của .
Đẹp thật đấy, tôi nghĩ thầm.
Khi tôi còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, lại hôn tôi một cái, hôn một cái hỏi một câu.
“Muốn không?”
“Muốn lấy không?”
“Có muốn kết hôn với không?”
“Lâm Cốc Vũ, em có muốn không?”
Muốn muốn muốn muốn muốn!
Bị sắc dụ đến lú.
Tôi trả lời : “Muốn.”
Nói xong, tôi chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi: “Khoan đã… không phải còn hai tuần thử việc mới chính thức à?”
Anh ngừng hôn, chỉnh lại dây an toàn cho tôi, mắt tôi chăm , thái độ vô cùng nghiêm túc: “Chuyện thử việc là nghĩ ra vào ngày tụi mình gặp lại, chuyện cưới em thì không.”
Xe khởi . Anh về phía trước, qua một lúc mới nhẹ nhàng :
“Cưới em là điều đã nghĩ từ năm mười tám tuổi.”
Tôi sững người một lúc lâu, rồi nghiêng đầu : “Thẩm Tích Tinh, em không tin.”
“……”
Uống rượu đúng là họa.
Bạn thấy sao?