16
Lâm Cốc Vũ: Trả lời gì? Tôi có hỏi gì đâu nhỉ?
Thẩm Tích Tinh: Vợ tôi theo đuổi tôi. Vợ tôi theo đuổi tôi. Vợ tôi theo đuổi tôi.
17
Sáng hôm sau, thật sự đến cho tôi “câu trả lời”.
Thẩm Tích Tinh da rất trắng, tôi đứng trước mặt rõ luôn cả quầng thâm dưới mắt.
Anh đứng chắn trước cửa nhà tôi, nghiêm túc : “Tôi đồng ý quay lại với em. Nhưng em có hai tháng thử việc.”
Tôi thẳng vào mắt , hơi cau mày, chưa kịp gì thì đã vội tiếp:
“Không à? Vậy một tháng. Một tháng là rồi chứ?”
Tôi : “Anh chờ đã…”
“Còn không ? Hai tuần—Lâm Cốc Vũ, không thể ít hơn nữa đâu đó.”
Tôi nhón chân vỗ vỗ vai : “Tôi biết nôn, mà… đừng vội. Tránh ra đã, tôi lấy đồ ăn.”
Thẩm Tích Tinh ngơ ngác mất vài giây, quay đầu lại mới thấy shipper đã đứng phía sau chờ nãy giờ, mặt đầy sốt ruột.
Tôi nhận lấy túi đồ ăn từ tay shipper, lễ phép : “Xin lỗi xin lỗi nhé.”
Anh shipper vừa xuống cầu thang vừa lầm bầm chửi rủa:
“Sáng sớm đi đã đủ bực, lại còn gặp cảnh này nữa!”
Tôi hộp đồ ăn trong tay, rồi lại bóng lưng shipper đang bực bội xuống lầu.
Thẩm Tích Tinh hé môi, giọng bình thản:
“Anh đi đây.”
Tôi nghiêng người nhường đường, theo bóng lưng đang bước xuống cầu thang, lớn tiếng gọi với theo: “Nhớ nhé, hai tuần đó, đừng có nuốt lời!”
Chân Thẩm Tích Tinh khựng lại một nhịp, rồi vẫn giữ vẻ điềm tĩnh đáp: “Ừ.”
Cũng khá bình tĩnh đấy chứ.
Tôi quay người định vào nhà, giây tiếp theo liền thấy Thẩm Tích Tinh tự vấp chân mình, té cái bịch xuống cầu thang.
Không hổ là cảnh sát.
Chưa đến 15 giây sau, đã rất nhanh chóng bò dậy, rồi lao ra khỏi tòa nhà như thể không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn bóng lưng tháo chạy ấy, tôi không nhịn mà bật thành tiếng.
18
Bước đầu tiên để trở thành một người tốt, đương nhiên là mang cơm trưa thương cho trai.
Tôi vừa xách hộp cơm giữ nhiệt xuất hiện trước đồn cảnh sát, thì cậu cảnh sát trẻ lần trước đã tinh mắt thấy tôi.
“Cô Lâm đến đưa cơm cho sếp bọn em à?”
Tôi tươi, thoải mái thừa nhận: “Đúng rồi đó.”
Cậu ấy chỉ tay vào trong: “Sếp đang họp với Cục trưởng Vương ở trong văn phòng, ngồi đây chờ một chút nhé.”
Tôi gật đầu: “Cảm ơn nha.”
Tôi vừa ngồi xuống, cậu cảnh sát trẻ đã lập tức sà lại gần, híp mắt hỏi nhỏ: “Cô Lâm và sếp bọn em đang quen nhau thật hả?”
Tôi lại gật đầu: “Sao cậu biết?”
Cậu ta ngồi sát lại, thì thầm: “Biết sao à? Do sếp đấy chứ sao.”
Tôi tò mò: “Ồ? Anh ấy sao?”
“Anh ấy bảo theo đuổi ấy.”
“…Chỉ thôi?”
“Ừ, chỉ thôi.”
“…”
Tôi thật là cạn lời luôn đấy.
Cậu ấy thấy tôi không gì, lại tiếp tục: “Cô Lâm thật sự quá đỉnh. Người thích sếp nhiều vô kể, chưa ai thấy ấy dịu dàng với ai bao giờ. Vậy mà âm thầm lặng lẽ đút luôn sếp vào túi! Ngầu thật sự!”
Tôi mỉm khiêm tốn: “Cũng bình thường thôi.”
Cậu ấy ngó nghiêng xung quanh, thấy không có ai, liền hạ giọng: “Cô Lâm không biết đâu, cái hôm va vào sếp ở đồn ấy, bên ngoài thì ấy tỉnh bơ thế thôi, chứ thật ra phấn khích đến mất ngủ cả đêm luôn! Hôm nay tới việc mà mắt thâm đen như gấu trúc, chắc lại mất ngủ vì kích quá đấy! Ha ha ha…”
“Tiểu Trần.”
Cậu ta còn chưa hết, liền nghe thấy có người gọi tên mình, lập tức im bặt, quay đầu lại.
Tôi theo ánh mắt cậu ta, liền thấy Thẩm Tích Tinh đứng thẳng tắp ở cửa phòng họp, ánh mắt lạnh băng đảo một vòng trên người tôi và cậu cảnh sát trẻ.
Tôi xách hộp cơm chạy vụt đến trước mặt , ngẩng đầu lên ngoan ngoãn:
“Bạn theo đuổi đến đưa cơm nè~”
Quả nhiên tai Thẩm Tích Tinh hơi đỏ lên, ho khẽ hai tiếng rồi nghiêm mặt :
“Chú ý hình tượng một chút.”
Xì, đúng là kiểu ngoài lạnh trong nóng.
Thấy tôi không gì, ngập ngừng một lát, rồi hạ giọng hỏi: “…Em mang món gì đến ?”
“Tôi mang… cứt chó.”
“……”
19
Ở một khía cạnh nào đó, ba tôi và ba Thẩm Tích Tinh từng là địch.
Hai nhà lại là hàng xóm.
Thế nên, dù chỉ là tưới hoa ngoài ban công thôi mà hai ông cũng có thể cãi nhau chí chóe.
Ngày đầu tiên nhận việc mới, tôi về nhà một chuyến.
Vừa khéo bắt gặp hai ông già đang đứng ở ban công… tranh cãi kịch liệt từ việc nhà ai hoa nở đẹp hơn đến chuyện xương rồng nhà ai nhiều gai hơn.
Dì Lâm vừa thấy xe tôi vào khu chung cư là đã vội kéo tôi về nhà bà, không cho tôi về nhà mình luôn.
Vừa bước vào cửa, Dì Lâm lập tức kéo tôi vào phòng, đi thẳng vào vấn đề: “Dì nghe , hai đứa tụi con quay lại với nhau rồi à?”
Tôi gật đầu: “Vâng ạ, dì.”
Dì Lâm vui vẻ vỗ vỗ tay tôi, ngay sau đó lại nghiêm mặt: “Nhưng mà, Tiểu Cốc Vũ, dì vẫn nhớ rõ là lúc trước chính con là người chia tay Tiểu Tinh đấy nhé.”
Tôi sững người, vội vàng mở miệng xin lỗi: “Dì, con…”
“Cốc Vũ, con biết mà, dì với chỉ có mỗi mình nó, lại còn xuất sắc thế, từ nhỏ đến lớn có bao giờ bị tổn thương đâu. Vậy mà vì con, nó coi như là khổ đủ rồi.”
Tôi mím môi không .
Dì Lâm lại tiếp: “Nhưng mà cái thằng nhóc đó nó thích con, chỉ muốn ở bên con. Làm cha mẹ thì còn biết gì? Duy chỉ có trong lòng dì, vẫn hơi khó chịu một chút… trừ khi…”
Tôi ngẩng đầu bà.
Dì Lâm ghé sát lại, thần thần bí bí : “Nghe thằng ranh đó bảo lần này là do con theo đuổi nó. Kể dì nghe coi, con theo đuổi kiểu gì đấy?”
“……”
Dì Lâm thấy tôi im ru, liền sốt ruột vỗ tay tôi: “Kể đi, kể đi, kể xong dì tha cho con!”
“……”
Bạn thấy sao?