3
Cậu bé bị doạ sợ, bặm môi, mắt đỏ hoe : “Dì ơi… dì là ai ?”
Hu hu, vừa tội nghiệp vừa đáng , vừa thấy tội lỗi…
Nhưng tại sao thằng bé lại gọi tôi là “dì”?
Tôi giống dì lắm sao?!
Thẩm Tích Tinh dập thuốc, sải bước tới xoa đầu thằng bé: “Nhóc ngoan, dì này đầu óc có vấn đề, đừng để ý. Mau vào nhà đi, sau này có người lạ gõ cửa thì đừng mở nhé.”
Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, đẹp trai.”
Gọi ta là “”, gọi tôi là “dì”…
Đứa trẻ ngoan ngoãn đóng cửa lại, Thẩm Tích Tinh quay đầu liếc tôi một cái nhẹ nhàng:
“Lâm Cốc Vũ, em thấy như thú vị lắm sao?”
Tôi vào mắt , nhất thời không biết nên gì.
Anh khẩy một tiếng, lại châm một điếu thuốc:
“Em đừng tưởng tôi còn lưu luyến gì em. Mấy chuyện vặt vãnh mấy năm trước, em nghĩ tôi còn nhớ mãi không quên sao? Em tưởng tôi sẽ tiếp tục dây dưa với em à? Tôi mặt dày đến thế sao?”
Tôi cúi đầu, mắt cay xè, tay nắm chặt phía sau lưng, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay để nước mắt không rơi xuống.
“Tôi…”
Tôi còn chưa kịp gì, Thẩm Tích Tinh đã lên tiếng:
“Vậy thì em nghĩ đúng rồi đấy, Lâm Cốc Vũ, tôi chính là mặt dày như .”
Tôi tưởng mình nghe nhầm:
“Anh gì cơ?”
Anh không thêm lời nào, quay đầu bước xuống lầu.
4
Nhà cháy tôi chụp ảnh, đời loạn tôi đi ngủ.
Vì , sau khi chia tay với Thẩm Tích Tinh, tôi thỏa mãn ngủ một giấc suốt cả ngày.
Nói về mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Tích Tinh, phải bắt đầu từ cha mẹ chúng tôi.
Cha tôi là kẻ thù không đội trời chung của mẹ Thẩm Tích Tinh.
Đúng , chính là như nghĩ.
Là kiểu địch không thành, không thì hận.
Vì , cha tôi diễn một vở kịch chuyển từ sang hận, rồi lại , rồi lại hận, rồi lại …
Nói cách khác, mẹ Thẩm chưa bao giờ quan tâm đến ông ấy.
Sau đó, cha tôi nghiến răng nghiến lợi nhận nuôi tôi, vất vả nuôi tôi khôn lớn.
Nghe ban đầu ông ấy định dùng tôi để trả thù dì Thẩm.Kết quả là nuôi dần thành nghiện, nâng niu tôi như báu vật.
Sau này dẫn tôi đi gặp Thẩm Tích Tinh, còn sợ tôi bị ấy cướp mất.
Dù sao thì Thẩm Tích Tinh từ nhỏ đã đẹp trai, năm năm tuổi đã thuộc bảng cửu chương, còn tôi năm năm tuổi vẫn còn tè dầm.
Tuy tôi không giỏi học hành, từ nhỏ đã mê trai đẹp, đặc biệt là khi thấy những đứa trẻ xinh xắn, chỉ muốn lao lên cắn một cái.
Nghĩ rồi luôn.
Lần đầu gặp Thẩm Tích Tinh, tôi đã cắn một cái vào cổ trắng nõn của ấy.
Nghe để lại sẹo, tôi chưa từng thấy, Thẩm Tích Tinh cũng không cho tôi xem.
Thật ra trước đây ấy đối xử với tôi cũng rất tốt.
Chúng tôi là mối đầu, lần đầu tôi đến tháng, ấy đỏ mặt đi mua băng vệ sinh cho tôi.
Sau này, vì tôi lén đọc nhật ký của cha, trong đó tràn đầy cảm dành cho dì Thẩm, khiến tôi trong tuổi dậy thì tưởng dì Thẩm là mẹ ruột, còn tôi và Thẩm Tích Tinh là em ruột.
Thật là tội lỗi.
Tôi trốn chạy khỏi Thẩm Tích Tinh.
Sau đó, trong một thời gian dài, mỗi khi đọc những tiểu thuyết cẩu huyết kiểu “ nhau lại là em”, tôi đều khóc không ngừng.
Người khác đọc tiểu thuyết, tôi như đang soi gương.
Tôi đang hồi tưởng quá khứ thì nhận cuộc gọi từ thân, ấy uống say ở quán bar, nhờ tôi đến đón.
Vừa bước vào, tôi đã đụng mặt Thẩm Tích Tinh đang dẫn đội kiểm tra.
Lần đầu tiên tôi nghiêm túc quan sát ấy trong bộ cảnh phục.
Phải là, ấy thật sự rất đẹp trai.
Tôi ấy đến ngẩn ngơ, thân thì thầm bên tai tôi:
“Cậu em vừa kết WeChat lúc nãy, tên Tiểu Phương, vừa nhắn hỏi tớ mai cậu có đến không, chắc là có ý với cậu đấy.”
Tôi vừa định hỏi Tiểu Phương là ai, thì thấy Thẩm Tích Tinh từ từ bước đến.
Anh ấy vừa đi vừa gì đó vào bộ đàm, mắt thì dán chặt vào… váy tôi.
Bị ấy chằm chằm, tôi ngượng ngùng nhỏ:
“Ồ, trùng hợp quá, ừm, … ăn cơm chưa?”
Thẩm Tích Tinh thu lại ánh mắt, giọng lạnh lùng:
“Không biết, hay em hỏi Tiểu Phương xem cậu ta ăn chưa.”
“…”
Bạn thân kéo kéo tay áo tôi, thì thầm: “Cậu hỏi thử ta xem tụi mình khi nào mới đi?”
Tôi nuốt nước bọt, dè dặt hỏi: “Ờm… Cảnh sát Thẩm, tụi tôi… bao giờ thì về ạ?”
Thẩm Tích Tinh vẫn tiếp tục giọng điệu mỉa mai: “Tiểu Phương cho em đi rồi hả?”
“……”
5
Thấy tôi im lặng, Thẩm Tích Tinh cúi đầu liếc , giọng càng kỳ cục hơn: “Sao? Chê tôi Tiểu Phương vài câu, em không vui à?”
Tôi ngẩng đầu , ngẩng cao đầu mà dõng dạc: “Thì sao? Tôi không có cảm à? Anh từng thấy hoa hồng nào không có gai chưa?”
“……”
Lần này đến lượt Thẩm Tích Tinh cạn lời.
Bạn thân dụi dụi mắt, cuối cùng cũng nhận ra là ai, lập tức kéo tay tôi hét toáng: “Anh… ấy là… Thẩm Tích Tinh?!”
Tôi im lặng, ấy lại tiếp: “Trời ơi! Người cũ của cậu đó! Quên rồi à? Thanh mai trúc mã đó! Nhớ năm đó, cậu uống say, kéo người ta gọi là trung đội trưởng, còn nhất quyết đòi mua pháo Ý để cầu hôn người ta nữa! Mắc chết đi , chuyện nhục nhã mà cậu quên à? À mà… lúc đó cậu chia tay ta vì lý do gì nhỉ? Là gì ấy ta…?”
Cô ấy còn chưa xong, ánh mắt của Thẩm Tích Tinh bỗng nhiên sắc lẹm, lạnh nhạt cắt ngang: “Hừ, ta sợ sinh ra con 2B.”
Tôi giật nảy người, vội đưa tay bịt miệng thân, tức tối thì thầm vào tai ấy: “Câm miệng giùm cái!”
Bạn thấy sao?