8
Gần đây, tôi cố tránh mặt Thẩm Từ.Không phải tôi trốn tránh , mà vì sợ bản thân không kiềm chế , rồi sẽ kể hết mọi chuyện chia tay năm xưa.
Dù gì nhà họ Thẩm mấy năm nay luôn nổi tiếng là gia đình hòa thuận, tôi sợ vì mình mà vỡ sự bình yên ấy.
Hơn nữa, tôi nghe mẹ của Thẩm Từ dạo này sức khỏe không tốt.
Nhưng đôi khi, càng sợ điều gì, nó lại càng xảy ra.
Hình ảnh tôi lên xe caravan của Thẩm Từ bị chụp lại và đăng lên mạng.
Những lời mắng nhiếc, châm chọc tràn ngập phần bình luận trên Weibo của tôi.
“Giữa mùa đông mà ăn mặc thế kia lên xe Thẩm Từ, thật không biết xấu hổ.”
“Muốn dùng nhan sắc để tiến thân? Chờ kiếp sau đi.”
“Giang Vãn Kiều đúng là dũng cảm, từ mạng ảo dính thẳng vào đời thật.”
“Vậy rốt cuộc, Thẩm tổng bây giờ còn nhỏ không nhỉ?”
Tôi còn chưa kịp giải thích, Thẩm Từ đã đăng liền hai bài trên Weibo.
“Là tôi luôn bám lấy ấy.”
“Tôi đang theo đuổi ấy.”
Chỉ vài chữ ngắn gọn, khiến trái tim tôi run rẩy.
Trước khi bố của Thẩm Từ tìm đến tôi, tôi đã chủ tìm ông.
Ông ngồi đối diện, mang theo uy lực của một người ở vị trí cao.
Tim tôi đập loạn, đầu óc rối bời, cố gắng nghĩ cách chọn từ ngữ thật kỹ.
Bất kể thành công hay thất bại, tôi muốn thử đấu tranh một lần cho của mình.
Bố của Thẩm Từ mở lời trước: “Tìm tôi vì chuyện của Thẩm Từ?”
Tôi gật đầu, suy nghĩ thật kỹ rồi : “Thẩm tổng, tôi biết ông nghĩ tôi không xứng với Thẩm Từ. Nhưng tôi thật sự rất, rất thích ấy.”
Tôi thận trọng đề nghị: “Hy vọng ông có thể cho tôi một cơ hội.”
Ông nhướng mắt, giọng nhàn nhạt: “Dựa vào đâu tôi phải cho cơ hội?”
Tôi hít sâu một hơi: “Năm đó ông từng , nếu tôi trở thành ảnh hậu, ông sẽ cho tôi một cơ hội. Lời đó còn giá trị chứ?”
Ông gật đầu.
Tôi thẳng vào mắt ông, ánh mắt kiên định:“Được, ba năm. Tôi hứa với ông, trong ba năm tôi nhất định sẽ giành danh hiệu ảnh hậu, xứng đáng với Thẩm Từ.”
Ông nhếch môi, nhạt: “Cô nghĩ dựa vào đâu mà Thẩm Từ sẽ chờ ba năm?”
Tôi cúi đầu, lòng trĩu nặng.
Đúng , tại sao Thẩm Từ phải chờ tôi ba năm?
“Bố, bố đừng khó ấy nữa.”
Tôi cảm nhận một bàn tay đặt lên vai mình từ phía sau.
Sự ấm áp từ lòng bàn tay ấy truyền qua làn da, lan khắp cơ thể tôi.
“Con sẵn lòng, dù là bao nhiêu lần ba năm con cũng sẵn lòng.”
9
Bố của Thẩm Từ đồng ý với tôi rằng, chỉ cần tôi giành giải Ảnh hậu, ông sẽ cho tôi một cơ hội bước vào cửa nhà họ Thẩm.
Dạo gần đây, tâm trạng của Thẩm Từ có phần không ổn định.
Tôi cuộn tròn trong vòng tay ấy, tận hưởng từng miếng đồ ăn đút.
Nhìn nữ chính trong phim ba người đàn ông tỏ , tôi thở dài cảm thán: “Thật hạnh phúc quá đi.”
Thẩm Từ cúi đầu, giọng có chút ghen tuông: “Có gì đáng để ghen tị chứ? Em chẳng phải cũng có sao?”
Tôi hiểu ý muốn nhắc đến chuyện gì.
Vài ngày trước, Thẩm Từ đến đón tôi, vô chứng kiến thầy dạy diễn xuất của tôi tỏ với tôi.
Bề ngoài tỏ ra bình thản, tối đó đã ôm chặt lấy eo tôi, dày vò tôi cả đêm.
Thẩm Từ cúi xuống, khẽ hôn lên vành tai tôi: “Giang Vãn Kiều, em thật sự khiến cảm thấy rất thiếu an toàn.”
“Chị ơi, vị trí Ảnh hậu, sẽ giúp em đạt .”
Ngón tay vuốt ve làn da mềm mịn trên cổ tôi, giọng trầm khàn: “Chúng ta kết hôn trước, không?”
Tôi ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi , thì thầm:“Thẩm Từ, thật ra danh hiệu Ảnh hậu không quan trọng. Điều em muốn, là chứng minh với tất cả mọi người rằng em xứng đáng đứng bên cạnh , không phải một cây tầm gửi sống dựa vào .”
10
Hai năm sau, nỗ lực của tôi bắt đầu đền đáp.
Tôi dần xuất hiện trong các lễ trao giải cuối năm.
Sau một buổi lễ trao giải, tôi và Thẩm Từ cùng nhau về nhà.
Về đến nơi, tôi tiện tay bật TV lên.
Trên màn hình đang phát lại lễ trao giải vừa diễn ra tối nay.
Tôi có chút tiếc nuối: “Trần Ngạo đẹp trai, diễn xuất cũng ổn. Sao giải lại trao cho Ngô Vũ, đúng là chẳng có thực lực.”
Trần Ngạo là đàn em khóa dưới của tôi, từng gặp vài lần, tôi có ấn tượng khá tốt.
Ngay khi xong, tôi đã hối hận.
Vì trong hai năm qua, Thẩm Từ chẳng khác gì một hũ dấm chua, không thể chịu nổi tôi khen bất kỳ người đàn ông nào.
Quả nhiên, khuôn mặt Thẩm Từ hiện rõ vẻ không vui.
Tôi vội chữa cháy: “Nhưng trong lòng em, không ai có thể so sánh với .”
Tôi vòng tay qua cổ , nhỏ giọng năn nỉ: “Đừng giận nữa, không?”
Thấy vẫn không phản ứng, tôi quyết định tung chiêu cuối.
Tôi ghé sát tai , giọng nũng nịu mềm mại: “Giang Vãn Kiều thích nhất là Thẩm Từ.”
Vậy mà Thẩm Từ vẫn không lay .
Cái gì đây? Hôm nay chiêu này cũng không hiệu quả sao?
Khi tôi còn đang bối rối, thì bất ngờ—
Thẩm Từ nắm lấy cổ tay tôi, kéo mạnh tôi ép vào tường.
Đầu tôi đập vào công tắc đèn, “tách” một tiếng, căn phòng chìm vào bóng tối.
Giọng vang lên ngay phía trên tôi, mang theo hơi thở nóng bỏng:“Chị ơi, chứng minh cho xem đi.”
Khoảng cách giữa tôi và ấy gần đến mức tôi có thể nghe rõ nhịp thở của cả hai. Bóng tối khiến mọi giác quan của tôi trở nên nhạy bén hơn, tôi căng thẳng đến nỗi không biết phải gì.
Tôi khẽ liếm môi, lắp bắp: “Chứng minh… thế nào—”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Từ đã cúi xuống, khẽ cắn lên vành tai tôi.
Nói là cắn, giống như đang ngậm lấy hơn.
Đầu lưỡi lướt qua vành tai tôi, cảm giác tê dại nhanh chóng lan khắp cơ thể.
Trong khoảnh khắc rạo rực ấy, ghé sát tai tôi, thở dài khe khẽ:
“Kiều Kiều, em.”
11
“Cắt! Kiều Kiều, biểu cảm của em không đúng.”
Đạo diễn Trần lần thứ ba ngắt cảnh quay của tôi:“Em là gián điệp, em đang cố quyến rũ ta để lấy thông tin, sao mặt em lại đỏ bừng như thế?”
Trên phim trường, tôi nhận ra Thẩm Từ đã biến mất.
Tôi cúi đầu xin lỗi: “Em hiểu rồi, đạo diễn.”
Đạo diễn Trần gật đầu: “Tốt, các bộ phận chuẩn bị, quay lại từ đầu.”
Tôi tập trung hết sức, cuối cùng—
“Cắt, cảnh này qua rồi. Mọi người nghỉ ngơi một chút đi.”
Tôi lách qua đám đông, cuối cùng tìm thấy Thẩm Từ bên bờ suối nhỏ.
Anh ấy trông uể oải, đầy tâm sự.
“Anh mệt rồi à? Hay về khách sạn nghỉ trước đi.”
Giờ đây, mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Từ đã là bí mật mà ai cũng biết trong giới.
Đầu năm nay, tôi nhận lời mời từ đạo diễn Trần Mẫn, tham gia vai nữ chính trong bộ phim mới Chiêu Trì của ông.
Đạo diễn Trần Mẫn mệnh danh là “người tạo ra ảnh hậu.”
Tôi hiểu đây là cơ hội hiếm có đối với mình.
Nhưng sau khi đọc kịch bản, tôi lại do dự.
Bối cảnh thời dân quốc, nữ chính là một gián điệp với nhiều thân phận.
Kịch bản có rất nhiều cảnh thân mật.
Ban đầu, tôi sợ Thẩm Từ không đồng ý, ấy luôn có tính chiếm hữu mạnh và rất thiếu cảm giác an toàn về tôi.
Trước khi với ấy, tôi đã nghĩ ra đủ cách để thuyết phục.
Nhưng khi nghe xong, Thẩm Từ không gì, chỉ cầu đi cùng tôi vào đoàn phim.
Thẩm Từ quay lại tôi, nắm lấy tay tôi:“Kiều Kiều, hối hận rồi. Chúng ta đừng quay nữa, không?”
Tôi ôm ấy: “Thẩm Từ, em là diễn viên, đó chỉ là công việc thôi.”
Anh siết chặt eo tôi, khẽ thì thầm:“Anh không chịu nổi đâu. Chúng ta đừng quay nữa, không?”
“Em muốn ảnh hậu, có thể trải đường cho em, tìm những tài nguyên tốt nhất.”
“Còn tiền vi phạm hợp đồng, sẽ trả.”
Ánh mắt Thẩm Từ tôi, đầy vẻ đau lòng:“Chị ơi, đừng quay nữa mà.”
Tôi khẽ:“Thẩm Từ, bộ phim này sắp quay xong rồi, nhẫn nại thêm chút nữa không?”
“Anh cũng biết mà, bộ phim này có khả năng đoạt giải rất lớn. Đây có lẽ là lần gần nhất em có thể tiến đến danh hiệu ảnh hậu.”
“Đã ba năm rồi, biết ảnh hậu có ý nghĩa thế nào với em mà.”
Sự im lặng bao trùm giữa tôi và Thẩm Từ.
Gương mặt ấy lạnh lùng, khóe mắt lại đỏ hoe.
Anh đang giận.
Tôi từng thấy dáng vẻ này của , vào cái đêm tôi lén đi chơi với người khác sau lưng .
Đêm đó, lần đầu tiên Thẩm Từ lớn tiếng quát mắng tôi, những lời rất nặng nề.
Một Thẩm Từ như khiến tôi có phần sợ hãi.
Tôi chuẩn bị tinh thần cho một cơn bão mang tên “Thẩm Từ.”
Nhưng không ngờ, chỉ cúi đầu, tựa vào hõm vai tôi.
Một lúc lâu sau—
“Được.”
Giọng khàn đặc, nghẹn ngào, đầy thỏa hiệp.
Bạn thấy sao?