5
Buổi livestream kết thúc, não tôi như muốn nổ tung.
Dù tôi đã giải thích như thế, cuối cùng vẫn lên hot search.
Tôi ngồi trong phòng nghỉ, lướt Weibo.
【Mặc dù , có khi nào Giang Khúc Liên bịa đại một lý do không?】
【Sao lại trùng hợp đến mức họ nhau qua mạng ? Rõ ràng ngoài đời ghét nhau mà, trên mạng còn “ em em”?】
【Không đời nào, nếu họ mà thành đôi thì tôi thật sự muốn đập đồ.】
【Đúng là trùng hợp đến mức khó tin.】
Tôi đứng dậy, chuẩn bị thu dọn đồ để rời khỏi hiện trường.
Vừa hay Thời Lam bước vào từ sảnh lớn.
Anh từng bước tiến lại gần tôi, chặn đường, tôi với nụ như có như không.
“Trùng hợp sao? Tôi rất muốn biết Giang thế nào mà vừa hay mua số điện thoại của mối đầu tôi?”
Tôi tắt màn hình điện thoại, giọng yếu đi rõ rệt:
“Anh nhận nhầm người rồi. Tôi… thật sự không phải ấy.”
Phòng nghỉ giờ đây chỉ còn hai chúng tôi.
Tôi lùi về sau.
Anh tiến tới, mang theo cảm giác áp lực nặng nề.
Anh cứ thế thẳng vào mắt tôi, không chớp.
Cho đến khi lưng tôi chạm vào bức tường lạnh ngắt, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh.
Thời Lam mỉm , :
“Đột nhiên phát hiện giọng hai người cũng hơi giống nhau, Giang bình thường có cố ý đổi giọng không?”
Tôi vẫn cố cãi cho đến cùng:
“Giọng giống nhau đâu có hiếm, bình thường tôi vẫn thế này mà.”
“Tôi hiểu sự nhớ nhung của dành cho mối đầu, tôi…”
Thời Lam hơi kéo cổ tay tôi lại.
Tôi giật mình: “Anh gì ?”
Thời Lam vẫn bình thản: “Tường lạnh, cẩn thận không lại bị cảm.”
Tôi đang mặc một chiếc váy dạ hội hở lưng, làn da trần trụi tiếp với không khí.
Anh cởi áo khoác của mình, khoác lên người tôi, bọc tôi lại kín mít.
Khi chỉnh áo giúp tôi, đầu ngón tay ấm nóng vô lướt qua xương quai xanh của tôi.
Tim tôi đột nhiên đập mạnh, không dám ngẩng đầu .
Lúc này, khoảng cách giữa hai chúng tôi thật sự quá gần.
Nhưng tôi lại không thể nhấc chân, cứ như bị đóng băng tại chỗ.
Giọng của Thời Lam vang lên từ phía trên:
“Lần sau đi tiệc nhớ mang thêm một chiếc khăn choàng. Nhìn thế này tôi cũng thấy lạnh, gầy như chắc chắn không chịu rét đâu.”
Tôi định phản bác, giọng càng càng nhỏ:
“Tôi không hề gầy, sức chịu lạnh tốt lắm… Được rồi, lần sau nhất định mang.”
Anh hài lòng gật đầu.
Lúc này trợ lý chạy đến, lo lắng rằng tài xế gặp chút trục trặc giữa đường.
Thời Lam đề nghị: “Tôi đưa về nhé? Hôm nay tôi lái xe đến.”
Tôi vừa định từ chối.
Trợ lý đã chắp tay cảm ơn, phấn khích :
“Thật tuyệt quá! Tôi hoàn toàn tin tưởng vào thầy Thời Lam!”
Tôi: “…”
Sao cảm giác trợ lý của tôi như đứng về phe Thời Lam ?
Anh có gài người bên cạnh tôi không đấy?
Miệng tôi muốn “không cần”.
Nhưng chân lại thành thật theo lên xe.
Trong lúc bước đi, tôi lẩm bẩm:
“Là vì tài xế không đến nên tôi mới ngồi nhờ xe , đừng tưởng chúng ta thân thiết gì nhé.”
Thời Lam đáp lại từng câu của tôi:
“Ừ, là tôi cầu xin đi nhờ xe đấy, tôi, Thời nào đó, thật vinh dự.”
Tôi cứng họng.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi biết mình thua rồi.
6
Trong xe, không gian thật sự rất riêng tư.
Đặc biệt là khi chỉ có hai người.
Tôi định ngồi ghế sau, Thời Lam tôi thật sự xem như tài xế nhà mình à.
Thế là tôi đành ngồi vào ghế phụ.
Anh bắt đầu kể cho tôi nghe về mối đầu của mình.
Từng câu chuyện, từng kỷ niệm, tôi đều nhớ rất rõ.
“À, tôi sai rồi, giọng ấy không giống chút nào. Vì giọng của ấy là giọng hay nhất mà tôi từng nghe.”
“Lâu lắm rồi tôi không thức đêm chơi game, giờ đây lịch sinh hoạt của tôi còn khuôn khổ hơn cả đồng hồ.”
“Thật ra tôi không quan tâm ấy ngoài đời trông thế nào, hay có khuyết điểm gì.”
“Giang Khúc Liên, chưa từng thật sự thích một người, đúng không?”
Tôi yên lặng nghe, cho đến khi gọi tên tôi, hỏi câu hỏi đó.
Lần này tôi không dối, đáp lại: “Có chứ.”
Thật ra tôi cũng rất muốn biết, nếu sớm biết người qua mạng là tôi, sẽ phản ứng thế nào.
Liệu có giống tôi, chọn cách “chết lặng” và không thể chấp nhận ngay?
Nhưng tối nay, vào một khoảnh khắc nào đó, tôi bỗng thấy hối hận.
Trong xe , vang lên bài hát “Mối đầu”.
Nghe thấy đoạn nhạc dạo đầu của bài hát này, tôi lập tức nhớ lại lúc đó, khi còn đang qua mạng.
Chỉ vì tôi muốn nghe một bài hát tiếng Quảng Đông, đã đi học tiếng Quảng Đông, rồi vừa chơi đàn vừa hát bài này cho tôi nghe.
Anh : “Lần sau gặp nhau, nhất định sẽ hát cho em nghe.”
Tôi cúi đầu xuống.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác chua xót.
Thời Lam vừa lái xe vừa hỏi: “Cô có ngại tôi hát không?”
Tôi lắc đầu.
Anh bắt đầu ngân nga giai điệu. Giọng hát lần này tiến bộ hơn rất nhiều so với trước đây.
Hồi đó, tiếng Quảng Đông của còn dở lắm, rất nhiều từ phát âm không đúng.
Khi hát xong, tôi vỗ tay khen ngợi:
“Tôi đã luyện rất nhiều lần, giờ có thể thuộc cả lời bài hát rồi.”
“Nếu tôi luyện nhanh hơn một chút, có phải ấy sẽ không rời xa tôi không?”
Không khí lặng đi vài giây.
Tôi do dự đưa tay lên, vỗ nhẹ vào vai .
“Cô ấy… trước đây chắc chắn rất thích .”
“Đừng buồn nữa.”
Thời Lam đang tựa đầu lên vô-lăng, đột nhiên quay sang tôi.
“Thật sao?”
Dù trong ánh sáng lờ mờ trong xe, ngũ quan của vẫn hiện rõ ràng, thậm chí còn mang một vẻ đẹp cuốn hút, đúng là kiểu khí chất mà người ta hay chỉ thuộc về minh tinh màn ảnh rộng.
Trong lòng tôi hét lên điên cuồng: Đừng nữa!
Nhìn thêm chút nữa chắc nước miếng tôi chảy mất!
Tôi vội vàng dời mắt, tiếp lời:
“Ừm… … rất đẹp trai.”
Thời Lam: “?”
Tôi mím môi.
Ôi trời ơi! Tôi vừa cái gì thế này!
7
Về đến nhà, tôi mới nhận ra nhịp tim mình vẫn còn rất nhanh.
Tôi xoa xoa hai bên thái dương.
Hôm nay đúng là ngày tôi xài hết cả đời những lời dối.
Tôi mở điện thoại lên, thấy Thời Lam gửi tin nhắn cho tôi:
【Cảm ơn đã với tôi rằng ấy trước đây rất thích tôi.】
【Giang Khúc Liên, thật ra tôi chưa bao giờ ghét , cũng chưa từng nghĩ muốn kẻ thù không đội trời chung trong giới giải trí.】
【Chúng ta hoàn toàn có thể , đúng không?】
【Còn cơ hội không?】
Ngón tay tôi run rẩy trên màn hình.
Theo phản xạ, tôi gửi ngay một sticker hình con thỏ gật đầu.
Nhưng khi nhận ra, tôi lập tức thu hồi.
Bởi vì sticker hình thỏ đó là cái tôi hay dùng nhất trước khi “chết lặng” trong game.
May mà tôi rút lại kịp.
Tôi chỉnh sửa lại tin nhắn và gửi:
【Ừ, . Thật ra tôi cũng không ghét đâu, nghiêm túc đấy.】
Tôi úp mặt vào gối trên sofa.
Không ngờ rằng, tôi và Thời Lam hóa giải mối thâm thù lại vì một chuyện drama liên quan đến “mối đầu”.
Sau khi chuyện đêm livestream bị lộ ra, hội fan nữ mộng tưởng của ấy chửi tôi còn dữ hơn trước.
Phần bình luận dưới bài viết của tôi toàn là những lời cay độc của anti-fan.
【Không phải chứ, chị , tại sao lúc nào cũng phải ké fame ?】
【Có khi nào tự sắp xếp số điện thoại khác để gọi đúng lúc, gì mà trùng hợp thế, thật quá độc ác!】
【Đúng là kiểu người hết thời cần ké fame mới nổi, vài cái từ khóa hot search chắc chị sướng lắm nhỉ!】
【Thời Lam ghét chị thế nào chị không tự biết à? Đừng mấy trò dư thừa để kéo thiện cảm nữa.】
Tôi tự cho rằng mình có trái tim mạnh mẽ.
Từ khi vào nghề, lời khó nghe tôi đã nghe không ít.
Nhưng khi thấy một loạt bình luận ác ý như , tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác buồn bã.
Mười mấy phút sau.
Thời Lam, người hiếm khi đăng bài, đột nhiên đăng một dòng trạng thái trên Weibo:
【Giang Khúc Liên, thân của tôi.】
Dòng trạng thái này ngay lập tức khiến Weibo sập server.
Lượng bình luận của fan càng ngày càng nhiều, lượt chia sẻ nhanh chóng vượt một triệu.
Phần bình luận ngập tràn sự kinh ngạc của người hâm mộ:
【Anh có tag nhầm người không? Làm ơn trả lời đi?】
【Lam ca, thực sự luôn kẻ thù rồi sao?】
【Ủa? Sao ? Tôi bỏ lỡ bước nào à? Ai có thể giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra không?】
【Tôi cũng không rõ. Tôi là fan cứng sáu năm rồi mà cũng đang mơ hồ đây.】
【Bạn thân, kiểu thân nào? Là kiểu hay cãi nhau hay kiểu có thể hôn nhau ?】
Nhưng sau khi bài đăng này xuất hiện, lượng bình luận tiêu cực về tôi giảm hẳn.
Hot search liên quan đến tôi bị gỡ bỏ một cách khó hiểu.
Anh ấy… đang giúp tôi giải vây sao?
Bạn thấy sao?