Tôi chọn cách lặng lẽ nhai sườn cừu.
”Ăn từ từ thôi , chị ơi.”
“Nước cam này, chị ơi.”
Lôi Cảnh Viêm vươn tay, chiếc đồng hồ Rolex Daytona trên cổ tay ấy sáng lấp lánh.
Tôi: “…”
Mọi người: “…”
Anh .
Tôi nhờ đến để đẹp mặt.
Không phải để bĩnh.
Nhân lúc rót nước, Lôi Cảnh Viêm ghé sát tai tôi thì thầm.
“Cô xem người ta, thật nữ tính biết bao.”
Tôi cũng nhỏ giọng cảnh cáo ta: “Anh mà còn nữa, đừng mơ đến hai trăm tệ tiền bảo vệ.”
“Gì cơ?” Anh ta bất ngờ cao giọng: “Rượu vang nhẹ độ quá, muốn uống Mao Đài sao?”
Tôi liều mạng bịt miệng ta đang lảm nhảm.
“Bốp!”
Ngồi đối diện, Lý Trạm đột ngột đặt mạnh ly rượu xuống.
Cả bàn bị dọa giật mình.
“Kỹ sư Trần tối nay thật sự nhàn nhã nhỉ.”
Lý Trạm chằm chằm tôi và Lôi Cảnh Viêm, quai hàm ta siết chặt.
“Vậy để tôi uống với vài ly.”
Tiểu Lâm lo lắng : “Anh ơi, uống ít thôi, uống nhiều không tốt cho sức khỏe.”
Lý Trạm hờ hững đáp: “Biết rồi.”
“Sư tỷ Trần, chị thật có uy! Giám đốc Lý bình thường không bao giờ uống rượu đâu!”
Sếp tôi nhanh chóng gọi phục vụ mang lên vài chai Mao Đài đắt đỏ.
Tôi vốn không uống rượu.
Nhưng bây giờ trong lòng có chút khó chịu.
Muốn uống chút rượu để giải tỏa.
Phải công nhận, rượu đắt thật sự rất ngon.
Nhưng uống nhiều quá, hơi dễ say.
Đến cuối bữa, đầu tôi bắt đầu choáng váng, thái độ cảnh giác với Lý Trạm cũng mờ nhạt đi.
Cảm giác như quay lại thời còn sống chung, mỗi lần ăn cơm, ấy luôn cẩn thận bóc tôm cho tôi.
Trong trạng thái mơ màng, tôi đẩy Lý Trạm một cái: “Anh đừng ngẩn ra… bóc tôm cho tôi đi.”
Anh không gì, ngoan ngoãn và dịu dàng, tác thuần thục đặt miếng tôm bóc sẵn vào bát tôi.
Sếp ngồi đối diện tròn mắt kinh ngạc, suýt nữa thì rơi cả mắt ra ngoài.
Lôi Cảnh Viêm vội giải vây: “Muốn ăn tôm sao không sớm, để tôi bóc cho!”
Rất nhanh, bát tôi chất đầy một ngọn núi tôm.
Vượt qua ngọn núi này, ánh mắt lạnh lùng của Lý Trạm khiến tôi rùng mình một cái.
Cuối cùng cũng tỉnh táo chút.
Khi rời đi, bước chân tôi loạng choạng.
Lý Trạm bước tới đỡ lấy tôi: “Sư tỷ Trần, tiện đường, tôi đưa về nhà.”
“Không cần.”
Tôi liếc Tiểu Lâm một cái, trong lòng chỉ muốn chặt tay ta.
Lôi Cảnh Viêm lập tức nhảy ra bảo vệ: “Cô ấy thường đi xe tôi về nhà sau giờ , để tôi đưa ấy về.”
Anh còn không quên vòng tay qua người tôi, cúi đầu chào khách hàng: “Giám đốc Lý đi cẩn thận.”
Lý Trạm mặt đen lại, hỏi tôi: “Thật sự không cần tôi đưa về?”
“Không cần.”
Tôi lạnh lùng từ chối.
“Anh ơi, người ta không cần đưa thì thôi mà…”
Cuối cùng, Lý Trạm kéo lên chiếc siêu xe rời đi.
8
Lôi Cảnh Viêm đỗ xe dưới chung cư nhà tôi, lo lắng : “Để tôi đưa lên.”
“Không cần.”
Anh ra hiệu về phía chiếc siêu xe phía sau: “Xe của Lý Trạm theo sát suốt đường về.”
“Không chừng ta thực sự sống ở căn hộ đối diện tôi?”
Lôi Cảnh Viêm tức giận nhẹ lên ngực tôi: “Sao không sớm? Ngồi nhờ xe họ không phải tốt hơn sao? Cô nghĩ xe chạy bằng à?”
Tôi tìm cớ: “Không muốn bóng đèn thôi.”
“Cũng đúng, hai người họ quả thật rất ân ái. Tối nay nhớ đeo nút tai ngủ đi, tôi sợ bị tiếng hạnh phúc của họ mất ngủ cả đêm.”
Là một người từng bị phản bội, lòng tôi lặng lẽ vỡ vụn.
Tôi kéo cơ thể lảo đảo về nhà.
Ngay khi vừa mở cửa.
Một bóng dáng quen thuộc đã chờ sẵn: “Sao, trai không đưa về nhà?”
Lý Trạm tháo cà vạt bằng một tay, bên cạnh ta trống không, không ở đây.
Dù đang say, tôi vẫn nhận ra sự nguy hiểm trong không khí.
“Anh ấy đang tìm chỗ đỗ xe, sẽ lên ngay thôi.” Tôi cố giữ bình tĩnh, tìm cơ hội mở cửa, “Còn ấy, cũng đi đỗ xe sao?”
Lý Trạm nhạt, tiến gần hơn: “Tối nay chồng ấy từ Mỹ trở về, không có thời gian bám theo tôi nữa.”
Tôi: “!!!”
Quá nhiều thông tin để tiếp nhận.
Não tôi sắp quá tải rồi.
Anh ta giơ tay, ép tôi vào giữa cánh cửa và cơ thể ta, cúi đầu xuống, giọng gần như cầu khẩn.
“Tiếu Tiếu, suốt một tháng qua ngày nào cũng nghĩ về em, tại sao em có thể nhẫn tâm không liên lạc với , như thể em đã hoàn toàn quên …”
Tôi muốn nôn.
Không phải vì say.
Mà là vì ta khiến tôi buồn nôn.
Bàn tay to của Lý Trạm như chiếc kìm thép, siết chặt cánh tay tôi đau nhức.
Đôi mắt ta đỏ ngầu, hung hăng chằm chằm vào tôi.
Tôi siết chặt điện thoại trong tay, chỉ cần thấy gì không đúng là tôi đập thẳng vào đầu ta ngay!
9
Lý Trạm bất ngờ : “Màn Thầu mang thai rồi.”
Tôi hơi ngẩn ra: “Gì cơ?”
Màn Thầu là con mèo ta nuôi.
“Do sơ suất một chút, nó lẻn ra ngoài và… ngủ với tất cả mèo đực trong khu.” Anh ta cúi đầu tôi, vẻ mặt đau khổ, “Anh không nên buông thả ấy như .”
Tôi cố gắng nén nỗi sợ hãi để an ủi ta: “Đó là lựa chọn của nó, không liên quan đến .”
Anh ta mang vẻ u sầu, như nam chính trong một MV buồn, “Làm sao có thể trách ấy phạm lỗi? Là đã cho ấy quá nhiều tự do.”
Không phải.
Làm sao có thể không hát ra thành lời luôn?
Tôi đáp qua loa: “Anh bớt suy nghĩ đi, chuyện cũng xảy ra rồi.”
Nghe , ta tôi đầy ẩn ý: “Nhưng giờ thực sự rất đau khổ. Tình của dành cho ấy còn chưa đủ sao?”
“Đừng là định bỏ nó chứ?” Tôi thật sự sợ ta bỏ rơi con mèo, “Nó cũng đâu muốn thế, đó là bản năng của nó mà.”
Ai bảo không triệt sản cho nó?
“Anh sẽ không bỏ rơi ấy đâu, ấy.” Ánh mắt ta kiên định như đang thề nguyện.
Cặn bã thì cặn bã, với mèo thì ta cũng tốt thật.
Tôi khuyên : “Rộng lượng chút đi, nếu ấy đã trở về bên rồi thì chăm cho ấy ăn uống đầy đủ, tự nhiên ấy sẽ không nhớ đến bên ngoài nữa.”
Lý Trạm trầm tư một lúc: “Anh hiểu ý em rồi.”
“Tốt rồi.”
Bất ngờ, ta lao tới và hôn tôi thật mạnh.
Tôi: “!”
Không phải… Sao tự nhiên lại hôn tôi?!
Tôi vùng vẫy đẩy ta ra, tát mạnh một cái “chát!” lên mặt ta!
Lời mắng còn chưa kịp thốt ra.
Cửa thang máy mở.
Tiểu Lâm tay cầm bộ vest chạy tới, “Vội vội vàng vàng, áo khoác của quên trên xe tôi rồi…”
Nhìn thấy mặt Lý Trạm đỏ bừng vì bị tôi tát, ấy kinh ngạc.
“Anh ơi, bị… bạo hành gia đình sao?”
10
Lý Trạm mặt đen lại, nhận lấy áo khoác, đẩy ấy vào thang máy.
Ngón tay dài nhấn nút đóng cửa.
Cửa thang máy khép lại.
Tiểu Lâm đi xuống.
Thế giới trở nên yên tĩnh.
Anh ơi?
Bạo hành gia đình?
Lý Trạm cau mày, bất lực lên tiếng.
“Anh chưa từng chính thức giới thiệu với em, Lâm Huyên là em .”
“Cô ấy kết hôn với một kẻ nghiện cờ bạc, suốt ngày ngửa tay xin tiền gia đình để trả nợ cho hắn.”
“Tắm cho Màn Thầu, ấy lấy của năm ngàn; đi ăn cưới, gọi là cải thiện bữa ăn; ngay cả quà kỷ niệm ngày cưới, cũng là bỏ tiền mua giúp ấy.”
“Trước đây, cảm của với em còn chưa ổn định, sợ nếu em biết là một kẻ lo cho em quá mức, sẽ giảm ấn tượng của em. Anh định chờ sau này sẽ với em.”
“Tiếc là… chẳng có sau này nữa.”
Tôi: “…”
Thì ra hôm đó ấy từ nhà đi ra là để tắm cho Màn Thầu.
Quà kỷ niệm cũng là cứu tế ông rể nghèo nàn…
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, các ạ.
Tôi lau đi những giọt mồ hôi trên trán, cố gắng vá lại cái lỗ khổng lồ mà mình vừa tạo ra.
Cố lên, Trần Tiếu, chỉ là sửa lỗi thôi, đây là nghề chính của dân lập trình mà.
“Ơ… sao lại không có sau này nữa ?” Tôi run rẩy .
Như một tia sáng tan màn mây âm u, vẻ lạnh lùng của Lý Trạm lập tức biến mất, thay vào đó là một cún vui sướng.
Đôi mắt vốn vô hồn của ta bỗng sáng lên, không giấu nổi sự bất ngờ sau chuỗi ngày bị từ chối: “Cái… cái gì?”
Không quan tâm nữa, phụ nữ biết nũng là có lợi thế.
Không biết thì cố mà !
Tôi đưa tay, móc nhẹ vào cà vạt của : “Vừa nãy nụ hôn đó khá ổn, chúng ta đổi chỗ khác, tiếp tục chứ?”
Lý Trạm: “!”
11
Chúng tôi hôn nhau ngay tại hành lang, chẳng thể chờ nổi.
Anh đẩy cửa nhà, ôm eo tôi, vừa hôn vừa dẫn tôi đến ghế sofa.
Một tháng không gặp, kỹ thuật của tiến bộ hẳn, hôn sâu và đầy cảm : “Suốt một tháng qua, nhớ em đến phát điên.”
Tim tôi nhói lên, vòng tay ôm cổ , đáp lại nồng nhiệt: “Xin lỗi…”
“Đừng sợ, chỉ là tính cách né tránh thôi… chúng ta có thể cùng nhau vượt qua.” Anh áp trán vào tôi, hơi thở gấp gáp.
Tôi sững sờ: “Sao biết?”
Đúng là tôi có tính cách né tránh, không đến mức nghiêm trọng phải vượt qua như thế chứ?
“Em luôn giữ khoảng cách với , càng tiến lại gần, em càng trốn chạy. Em thường đối xử với lúc lạnh lúc nóng, mập mờ không dứt khoát, và không chịu công khai mối quan hệ của chúng ta với bè hay gia đình.”
“Đâu có?”
Chẳng qua lúc đó tôi bận quá nên không quan tâm thôi…
Với lại, không công khai là vì tôi nghĩ là kẻ thất nghiệp mà!
Muốn chờ tìm công việc tử tế rồi mới giới thiệu với mọi người, chẳng phải tốt hơn sao?
Bạn thấy sao?