Lưng đau, vai nhức, tôi gọi một thợ đến nhà trị liệu.
Anh ta dùng dao cắt cơ, khiến tôi suốt buổi hét lên như heo bị chọc tiết.
Xong việc, tiễn khách.
Anh thợ : “Chị đừng quên chuyển tiền cho em nhé.”
Tôi lập tức chuyển khoản ba trăm tệ, rồi than thở: “Anh hơi đắt đấy.”
Anh ta đáp: “Chị à, tiền nào của nấy. Chị cứ xem tôi có qua loa không?”
Tôi gật đầu: “Sức thì khỏe, kỹ thuật cũng tốt.”
Kết quả, câu này lại bị người cũ sống ở căn hộ đối diện nghe thấy.
Hắn ép tôi vào góc tường, từng bước áp sát:
“Cần thì sao không tìm tôi? Tôi miễn phí.”
1
“Nhớ lần sau lại gọi tôi nhé, chị.”
Anh trị liệu nhận tiền xong, quay người đi xuống lầu.
Khi đóng cửa, tôi ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy người cũ sống ở đối diện, Lý Trạm, đang đứng trong hành lang, ánh mắt phức tạp tôi.
Lúc đó, một xinh đẹp từ nhà hắn bước ra.
Khuôn mặt ấy đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại, tay chân rã rời.
Nhìn là biết vừa xong chuyện gì đó.
“Anh mạnh như trâu …” Cô mỉm trách móc, “Khiến lưng em sắp gãy luôn rồi.”
Thấy Lý Trạm không đáp lời, liền theo ánh mắt hắn về phía tôi và hỏi: “Bạn à?”
Lý Trạm lạnh lùng trả lời: “Không quen.”
Tôi lườm hắn một cái, mạnh tay đóng sầm cửa lại.
2
Không ngờ, Lý Trạm lại nhắn tin cho tôi: “Sao em lại mua mấy loại dịch vụ này?”
Đang lúc bực bội, tôi trả lời thẳng: “Cần thì mua, quản sao?”
Hắn lại hỏi: “Cần thì sao không tìm tôi?”
Nhớ lại thời còn nhau, tôi từng nhờ hắn xoa lưng, lúc nào hắn cũng nặng tay chẳng nhẹ nhàng.
Chúng tôi đã chia tay, thế mà hắn còn dám hỏi như !
Tôi lạnh lùng đáp lại: “Thôi, đã thử rồi, kỹ thuật của đúng là không ổn.”
Thực tế chứng minh, tuyệt đối không nên với đàn ông rằng họ “không .”
Điện thoại của tôi lập tức bị hắn nhắn tin chiếm sóng.
“Em tôi kỹ thuật không ?”
“Vậy trước đây em đều giả vờ sao?”
“Khi đó rõ ràng em rất thích mà.”
“Trần Tiếu, em không thể vì muốn chọc tức tôi mà bóp méo sự thật.”
…
Hắn vẫn như xưa, thích hơn thua.
Khi , ai chẳng những lời ngọt ngào để dỗ người khác vui?
Hắn lại tưởng thật.
Tôi nhắc nhở hắn: “Lý Trạm, chúng ta chia tay một tháng rồi.”
Hắn không nhắn gì nữa.
Bởi vì tôi đã chặn hắn rồi.
3
Tôi và Lý Trạm quen nhau chưa một tháng.
Chia tay là vì tôi bị cắm sừng.
Hắn cứ bám lấy tôi, chẳng chịu đi .
Tôi nghĩ ấy thất nghiệp ở nhà.
Vì , tôi lén chuyển cho ấy mười ngàn để giúp đỡ.
Kết quả, tôi phát hiện ấy đặt một chiếc nhẫn kim cương từ Sa.
Sợ đặt nhầm cỡ, tôi đến cửa hàng để kiểm tra.
“Thì ra chính là Lâm!”
“Anh Lý thật chu đáo, năm nào cũng chuẩn bị quà kỷ niệm!”
Không phải.
Tôi họ Trần mà.
Trời sập xuống rồi.
Tôi với Lý Trạm: “Chia tay đi.”
“Tại sao?”
“Không thích nữa.”
“Được thôi.”
Anh ấy đồng ý chia tay mà chẳng một lời giữ tôi lại.
Có lẽ là ấy biết tôi đã phát hiện ra.
Tôi lén chuyển lại số tiền mười ngàn đó cho ấy.
Bị lừa thì thôi, lừa tiền thì tôi không chịu .
4
Một tuần sau, tôi lại hẹn trị liệu.
Sau một buổi hét om sòm, tôi tiễn ấy ra về.
Khi xoay tay nắm cửa, tôi không cẩn thận rơi điện thoại, may mà nhanh tay bắt .
Anh thợ giật mình: “Điện thoại đắt tiền thế này, sao chị không dùng ốp? Suýt nữa thì vỡ rồi.”
“Nhưng dùng ốp thì cảm giác cầm không thích lắm.” Tôi vừa vừa mở cửa.
Anh ấy bước ra ngoài: “Nhưng không dùng thì luôn cảm thấy không an toàn.”
Tôi : “Nhưng không dùng lại rất thoải mái mà!”
Nụ của tôi đông cứng lại khi thấy Lý Trạm đứng ở hành lang.
“Em lại mua loại dịch vụ này?”
“Anh đã rồi, cần thì tìm tôi.”
Anh ấy nhấn mạnh từng chữ:
“Tôi, miễn, phí.”
Cảm giác ép buộc quá mạnh khiến tôi hơi hoảng.
May mà trị liệu bước lên trước, chắn tôi lại: “Gì đây? Cấm cạnh tranh không lành mạnh giữa đồng nghiệp đấy!”
Lý Trạm hừ lạnh, giơ tay đẩy ấy một cái, vẻ mặt đầy khó chịu: “Ai là đồng nghiệp với cậu?!”
Nói xong, ấy quay sang quát tôi: “Tuỳ tiện dẫn đàn ông về nhà, em không thấy bẩn à?”
“Anh chửi ai bẩn đấy!” Anh trị liệu đỏ mặt: “Tôi có giấy chứng nhận sức khỏe! Lần nào tôi cũng khử trùng đầy đủ!”
Hai người gườm gườm nhau, hình căng thẳng như sắp đánh nhau đến nơi.
Tôi nhanh chóng kéo Lý Trạm lại, với trị liệu: “Xin lỗi, ấy là trai cũ của tôi, hơi bị… thần kinh, đừng chấp, đi trước đi!”
Anh trị liệu lập tức xẹp lửa, vẻ mặt ngơ ngác, như thể cảm thấy có gì đó sai sai.
“À, … hoá ra không phải đồng nghiệp thật…” Nói xong, ấy ngập ngừng bỏ đi.
Lý Trạm với dáng người cao lớn như một ngọn núi đổ ập xuống, giơ tay ép tôi vào tường.
“Tôi cảnh cáo em lần cuối, không gọi gã đó đến nhà nữa!”
Tôi ngẩng cao đầu, thẳng vào mắt ấy: “Được, tôi đổi sang người khác còn mạnh hơn.”
“Trần Tiếu!!” Đây là lần đầu tiên ấy lớn tiếng quát tôi. “Em thật không kén chọn sao? Em không thấy họ bẩn à?!”
Tôi biết ấy có chút ưa sạch sẽ, mà mấy trị liệu này có đụng nhiều người cũng đâu đến mức bẩn.
Nghĩ đi nghĩ lại, chúng tôi chia tay lâu rồi, tôi còn giải thích với ấy gì?
Thế là tôi nhấc chân lên, tung một cú đá vào chỗ hiểm của ấy!
“Đừng như sạch sẽ lắm! Trước đây đến nhà tôi bao nhiêu lần, tôi còn chưa bao giờ thấy giấy kiểm tra sức khỏe của !”
Tôi dùng hết sức đẩy ta ra, nhanh chóng chạy về nhà.
5
Cuối tuần.
Bị sếp gọi đi thêm giờ.
Nói rằng ông chủ lớn bên phía đối tác muốn tìm hiểu thêm chi tiết.
Tôi là trưởng nhóm thiết kế.
Để trông chuyên nghiệp hơn, tôi còn cố ý mặc bộ vest, chân váy ôm kết hợp giày cao gót.
Kết quả, vừa bước vào phòng họp.
Hừm—
Chỗ ngồi chính, một người đàn ông diện vest chỉnh tề, vẻ ngoài lịch lãm, điển trai.
Khí chất đầy uy nghiêm lại toát lên sự phóng khoáng, thoải mái.
Khác hẳn với người đàn ông nội trợ hiền lành ngày xưa.
“Trần Tiếu, đến muộn quá.”
Sếp tôi đẩy tôi đến trước mặt Lý Trạm: “Bắt ông chủ của Tập đoàn Tư bản Tạm Bạc chờ lâu như !”
Tập đoàn Tạm Bạc?
Đại gia đầu tư?
Lý Trạm?!
Người cũ lại là… đối tác của tôi?
6
Tôi tức đến nghẹn lời.
Nhiều tiền như thế mà còn ăn của tôi, ở nhà tôi, ngủ với tôi?!
Tên keo kiệt tồi tệ!
Sếp tôi chẳng nhận ra điều bất thường, chỉ mải nịnh nọt, đưa trà rót nước.
“Giám đốc Lý, đây là trưởng nhóm thiết kế của chúng tôi, Tiểu Trần. Tôi mời ấy đến để giải thích chi tiết cho ngài.”
Ánh mắt Lý Trạm lướt qua đường cong của tôi, không rõ ý đồ.
Tôi giả vờ không quen biết ta, nghiêm túc tiến lại gần: “Chào Giám đốc Lý.”
“Chào kỹ sư Trần.”
Diễn xuất của ta còn cao tay hơn tôi: “Cô ngồi gần đây đi, ngồi xa quá tôi nghe không rõ.”
“Được thôi, Giám đốc Lý.”
Phải chăng đó là sức mạnh của đồng tiền?
Anh ta trông còn đẹp trai hơn.
Diện vest khiến dáng người ta thêm cao lớn, phong độ.
Thậm chí còn cố xịt đúng loại nước hoa tôi thích.
Trong lúc giải thích, ta còn từng bước tiến lại gần hơn.
Cuối cùng cũng xong phần trình bày.
“Giám đốc Lý, ngài còn câu hỏi gì không… ư.”
Một cảm giác tê tê nhè nhẹ từ bắp chân truyền đến.
Anh ta dùng mũi giày khẽ chạm vào bắp chân tôi.
“Kỹ sư Trần, có chuyện gì sao?”
Tôi đạp mạnh vào chân ta dưới bàn: “Không có gì, chỉ là lâu quá, cổ họng hơi khô.”
Lý Trạm không nhíu mày lấy một chút, ánh mắt ta còn thấp thoáng ý .
“Kỹ sư Trần, có thể nể mặt uống với tôi một ly không? Tôi còn rất nhiều câu hỏi muốn tìm hiểu sâu hơn.”
Tôi từ chối: “Tối nay thì không .”
Sếp tôi sốt sắng: “Có chuyện gì quan trọng hơn cả Giám đốc Lý sao?”
Tôi là kiểu người sống khép kín, ngoài đồng nghiệp, chẳng có bè nào. Nhưng tối nay tôi thật sự có hẹn.
Với trị liệu.
“Tôi hẹn trai rồi.”
Sếp tôi im lặng: “… Chuyện này tôi không xử nổi.”
Người tiếp theo.
Gương mặt Lý Trạm lập tức sa sầm, nghiến răng : “Chúc hai người chơi vui vẻ.”
Tôi: “Cảm ơn Giám đốc Lý.”
7
Để tăng cường hợp tác.
Sếp tôi tổ chức tiệc chiêu đãi đối tác.
Ông ấy gọi tôi đi cùng.
Sếp tôi, đẹp trai ki bo.
Thông thường, mời đối tác, cấp cao nhất chỉ là trà sữa bình dân.
Lần này, ông ấy dốc tiền mời bữa tiệc cả chục ngàn tệ.
Có thể thấy Lý Trạm quan trọng với công ty chúng tôi đến mức nào.
Không còn cách nào khác.
Lần đầu tiên trong đời tôi phải tham gia tiếp khách và uống rượu.
Lo sợ Lý Trạm cố trả đũa, tôi kéo đồng nghiệp thân thiết đi cùng để đỡ rượu.
Lôi Cảnh Viêm là gương mặt đại diện của công ty, vẻ ngoài rất sáng giá.
Nhưng so với Lý Trạm, vẫn kém vài phần.
Được cái, ấy trẻ hơn.
Lần này, Lý Trạm còn dẫn theo người nhà.
Chính là xinh đẹp lần trước bước ra từ nhà ấy.
“Tôi đi cùng Giám đốc Lý ăn ké thôi, mọi người cứ tự nhiên, gọi tôi Tiểu Lâm là .”
Tính cách ấy thực sự rất dễ chịu.
Còn rất ngoan ngoãn.
“Anh ơi, uống nước đi.”
“Anh ơi, lau tay này.”
“Anh ơi, cẩn thận nóng.”
Chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên ngón tay trắng nõn của ấy sáng rực rỡ.
Thì ra ấy chính là Lâm.
Trong lòng tôi dâng lên cảm giác chua xót, kèm theo cơn giận.
Giữa việc tố cáo tội lỗi và việc đắc tội khách hàng.
Bạn thấy sao?