Tôi cũng chẳng màu nữa, quay về phòng đi ngủ.
Sáng hôm sau, tôi dậy từ sớm, quyết định chỉnh trang lại bản thân để lấy lại chút thể diện. Tôi không thể để Đoạn Vân Sơ nghĩ tôi sống bê bối, phải cho thấy — không có , tôi vẫn tinh tế và rạng rỡ.
Lần đầu tiên sau nửa tháng, tôi dùng sữa rửa mặt, tỉa lại lông mày, trang điểm nhẹ nhàng, mặc bộ đồ thời thượng gợi cảm, cầm ly cà phê, đầy khí chất đẩy cửa phòng ngủ ra.
Trời ạ, trong phòng chỉ có con tôi đang ngủ ngon lành, còn Đoạn Vân Sơ thì biến mất không thấy tăm hơi.
Tôi đúng là tự mình diễn vai mù.
Tức điên người — đi cũng không một tiếng, chẳng lễ phép gì cả.
Tôi quay lại phòng khách, thấy trên bàn có mảnh giấy:
“Miểu Miểu, trong bệnh viện có việc gấp, đi trước. Bữa sáng giữ ấm trong nồi, nhớ ăn nhé.”
Thú thật, từ ngày mẹ về quê, tôi chưa từng ăn sáng đàng hoàng. Nhìn mảnh giấy, lòng tôi bất giác thấy ấm áp.
Từ hôm đó, Đoạn Vân Sơ ngày nào cũng đến, lo cho hai mẹ con tôi chu toàn: nấu cơm đủ món tôi thích, dọn dẹp nhà cửa sạch bóng, chăm con kỹ lưỡng — đến mức con béo hẳn lên.
Có giúp đỡ, tôi mới sống lại như người bình thường, không còn cảnh gà bay chó sủa.
Ngày nào tôi cũng ăn mặc chỉnh tề, xinh đẹp.
Miệng thì vẫn đuổi đi, tay lại chẳng gì — ai lại từ chối bảo mẫu miễn phí cơ chứ?
Hơn nữa, ấy rất ga lăng, chưa từng đưa ra cầu gì. Làm xong việc là lặng lẽ rời đi.
Chủ nhật, sau khi ăn bữa sáng do Đoạn Vân Sơ đặt, cho con ăn xong, tôi Tô Noãn hẹn ra ngoài.
Tôi dẫn con đến chỗ đã hẹn. Tô Noãn cưng con tôi lắm, ôm riết không buông, chơi một hồi thì bỗng nhiên : “Miểu Miểu, Lục Xuyên là nhân viên mới ở công ty tớ, tối qua cậu ta kể hết rồi.”
“Ồ?” Tôi nghi ngờ, “Cậu ta kể gì?”
Tô Noãn ngập ngừng một chút rồi : “Cậu ta , thật ra Đoạn Vân Sơ chưa bao giờ ở bên Tôn Thiến. Là Tôn Thiến đơn phương thích ấy, chưa từng cho ta cơ hội.
Cái gọi là lễ đính hôn, chỉ là một bữa tiệc bình thường. Còn cái nhẫn kia, tám phần là do ta tự mua, rồi tự biên tự diễn cả màn kịch đó.
Sau khi cậu bỏ đi, Đoạn Vân Sơ phát điên lên đi tìm cậu, nhớ thương đến phát bệnh suốt mấy tháng. Tôn Thiến vì áy náy nên đã xin nghỉ việc ở bệnh viện. Giờ ấy cũng đã kết hôn rồi. Có khi nào… là tụi mình hiểu lầm Đoạn Vân Sơ? Anh ấy có khi chưa từng phản bội cậu đâu.”
Nói rồi, đẩy tới trước mặt tôi một quyển sổ: “Đây là nhật ký của Đoạn Vân Sơ, Lục Xuyên lén lấy , cậu đọc thử đi.”
Về đến nhà, tôi mới mở quyển sổ ấy ra.
Trang đầu tiên ghi từ năm tôi học năm hai.
Trên đó viết:
“Cô đó lại đi ngang qua cửa sổ phòng tôi. Tôi có hỏi thăm, biết ấy tên là Tống Miểu Miểu. Tiếc là ấy không về phía tôi.”
“Hôm nay thật vui! Trên đường đi gặp Miểu Miểu, ấy rạng rỡ như nắng.”
“Mấy thằng thân bày cho tôi đủ kiểu cách để theo đuổi, tôi sợ ấy sợ, lỡ ấy tránh mặt tôi thì sao?”
“Bất ngờ chưa, Miểu Miểu lại gửi thư cho tôi. Tôi vui đến mấy đêm không ngủ .”
“Lần đầu mời Miểu Miểu đi ăn, thật lòng chẳng nhớ món ăn có vị gì, vì tôi chỉ mãi ngắm ấy.”
“Tỏ với Miểu Miểu, tôi uống nửa chai rượu trắng trong ký túc xá, sợ lúc đó mình sẽ chùn bước.”
“Lần đầu tiên hôn Miểu Miểu, tôi nhai một hộp kẹo cao su, chỉ sợ ấy không thích mùi trên môi tôi.”
“Chúng tôi cuối cùng cũng ở bên nhau. Tôi thề, sẽ chăm chỉ việc, kiếm tiền, để Miểu Miểu không bao giờ phải hối hận vì đã chọn tôi.”
“Gần đây bận việc quá, tôi lơ là Miểu Miểu, trong lòng thấy áy náy. Qua giai đoạn này, nhất định sẽ bù đắp cho ấy thật tốt.”
“Miểu Miểu đã rời đi. Tôi giận, vì ấy chẳng tin tôi chút nào, thậm chí còn không cho tôi cơ hội giải thích.”
“Ngày thứ mười sau khi Miểu Miểu bỏ đi. Trái tim tôi cũng theo ấy mà đi mất. Tôi rất nhớ ấy. Tôi thề, chỉ cần ấy xuất hiện, bảo tôi gì tôi cũng sẽ .”
“Tôi sai rồi. Là đàn ông, khiến ấy hiểu lầm thì là lỗi của tôi. Miểu Miểu, xin lỗi. Là tôi không đủ dũng cảm, không kịp thời rõ mọi chuyện với em. Làm ơn, quay về bên …”
…
Ông trời chắc cũng thấy tôi nhớ nhung khổ sở quá nên mới đưa Miểu Miểu trở lại trước mặt tôi.
Tôi, Đoạn Vân Sơ, thề rằng sẽ không bao giờ phụ ấy nữa, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ấy và con.
Bạn thấy sao?