Tô Noãn rất biết việc, gửi ngay cho tôi một sticker vỗ ngực, ý là cứ yên tâm, chuyện này để lo.
Quả nhiên chưa đầy 20 phút sau, ngoài hành lang vang lên tiếng gọi: “Miểu Miểu, vợ ơi, về rồi, mở cửa nào!”
Tôi đắc ý ngẩng đầu với Đoạn Vân Sơ, đi mở cửa. Vừa ra đã thấy một chàng trai trẻ đang đứng gõ cửa phòng… căn hộ bên cạnh.
Trời ơi! Gõ nhầm phòng rồi!
Khóe môi Đoạn Vân Sơ cong lên thành nụ vừa đắc thắng vừa châm chọc, tôi cố gắng không thèm để ý.
Tôi hét lên: “Chồng ơi, say rồi à!”
Càng rõ ta, tôi càng ngỡ ngàng — đẹp trai thật đấy!
Anh ta gãi đầu xin lỗi: “Miểu Miểu, có uống chút rượu, xin lỗi vì về muộn…”
Anh ta định dang tay ôm tôi, rồi khựng lại, mặt hơi cứng đờ, ánh mắt thoáng qua chút lúng túng kỳ lạ.
Tôi kéo tay ta, thấy lúng túng cũng không trách, chắc là xấu hổ, lần đầu gặp nhau mà.
Tôi ngồi cạnh , tựa đầu vào vai ta, kiêu ngạo với Đoạn Vân Sơ: “Đấy, thấy chưa, chồng tôi đó. Anh ấy đối xử với tôi cực tốt, dịu dàng chu đáo, hiếu thuận, kiếm nhiều tiền lại còn đẹp trai. Ngay từ lần đầu gặp, tôi đã biết mình trước kia mắt mù thế nào. Anh ấy chính là người đàn ông tôi tìm cả đời, nên chúng tôi mới lập tức kết hôn. Giờ chúng tôi sống rất hạnh phúc.”
Tôi thao thao bất tuyệt, còn Đoạn Vân Sơ chỉ lặng lẽ tôi, rồi bỗng nở nụ : “Tốn bao nhiêu tiền để ?”
“Gì cơ?” Tôi chối bay: “Anh linh tinh cái gì thế, đây là chồng tôi, gì mà ?”
Ánh mắt sắc bén của lại về phía chàng trai bên cạnh tôi.
Ngay khoảnh khắc đó, cậu ta bất ngờ đẩy tôi ra, mặt mếu máo: “Em xin lỗi, em không diễn nữa đâu… Anh, sao lại ở đây?”
Cái… cái gì cơ!?
Tôi ngơ ngác chằm chằm cậu ta, còn Đoạn Vân Sơ thì thong thả nhấp ngụm trà: “Lục Xuyên, em họ tôi.”
Tôi: “……”
Thật sự là cạn lời, thế giới này đúng là kỳ lạ đến mức tôi chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Lục Xuyên định thần lại, rồi : “Tống Miểu Miểu, à, tôi nhớ ra rồi, thì ra chị chính là mối đầu của tôi. Tống Miểu Miểu, chị đúng là cặn bã, không một câu đã đá ấy. Chị có biết không? Chị đi rồi, ấy phát điên, tìm chị khắp nơi, rồi ốm suốt nửa năm trời. Còn chị thì hay rồi…”
“Câm miệng, cút.” Đoạn Vân Sơ lạnh giọng quát.
Lục Xuyên cực kỳ nghe lời, giơ tay chào: “Được rồi, .”
Trước khi đi còn không quên trừng mắt tôi một cái. Tôi tức điên — tôi cặn bã cái gì? Rõ ràng là Đoạn Vân Sơ mới là người có lỗi.
“Cho nên,” tôi bằng ánh mắt sắc lạnh, “đứa trẻ là con , đúng không?”
Tôi tất nhiên không nhận, miệng vẫn cứng: “Không phải. Chia tay xong tôi vui quá, đi bar uống rượu, lỡ ngủ với người khác, rồi dính bầu thôi.”
Đoạn Vân Sơ nghiến răng, bất lực lau mặt, sau đó móc trong túi ra một tờ giấy, gần như ném vào mặt tôi: “Lần trước đưa con đi khám, lấy máu xong tôi giữ lại một chút, đây là kết quả xét nghiệm ADN. Cần kiểm tra lại lần nữa không?”
Con số 99.999% trên giấy khiến tôi choáng váng. Đã thế “chồng ” cũng bị bóc phốt, tôi chỉ muốn chui xuống đất, liền đuổi người không nể mặt: “Đi ngay, nhà tôi không hoan nghênh !”
“Bên ngoài đang mưa, lái xe nguy hiểm.” Đoạn Vân Sơ nghiêm túc , “Lỡ xảy ra tai nạn, lại là từ nhà em ra, sợ liên lụy đến em.”
“Anh đúng là biết nghĩ cho tôi quá nhỉ.” Tôi khinh bỉ đáp. Ngoài kia chỉ là mưa phùn, đến con kiến còn chẳng ướt.
Tôi đang đẩy ra thì trong phòng vang lên tiếng con khóc. Mỗi tối tôi đau đầu nhất là vụ này — con quấy không chịu ngủ suốt đêm.
Đoạn Vân Sơ lập tức vào phòng, ôm con dỗ dành, chưa đầy một lát, bé đã nín.
Anh mọi thứ rất thành thạo: thay bỉm, pha sữa, tắm rửa, thay đồ, đặt bé vào cũi, kể chuyện, chọc bé khanh khách.
Dù tôi rất muốn tiếp tục đuổi đi, cũng phải thừa nhận — chăm con giỏi hơn tôi thật.
Đoạn Vân Sơ vừa chơi với con vừa với tôi: “Em nên ngủ sớm đi. Nhìn quầng thâm mắt kia kìa, chắc thời gian qua mệt mỏi lắm.”
Anh đúng. Từ khi mẹ tôi về quê, tôi ngày nào cũng quay cuồng, lâu lắm rồi chưa ngủ trọn một giấc.
Bạn thấy sao?