Anh nhanh chóng chặn tôi lại: “Không có chuyện gì thì tốt rồi. Xem như lời xin lỗi, tôi có thể mời em đi ăn khuya không?”
Thấy chân thành mà bụng tôi cũng đang đói, tôi gật đầu đồng ý.
Chúng tôi ăn bún ốc ở cổng trường. Từ lần đó, chúng tôi dần dần thân thiết hơn, thường xuyên cùng ăn cơm. Anh hoàn toàn không lạnh lùng như lời đồn, trái lại rất dễ chuyện, còn hài hước nữa.
Anh hay đến thư viện trường tôi đọc sách, lần nào cũng đến sớm để giữ chỗ cho tôi.
Thời gian trôi qua tin đồn bắt đầu lan rộng: rằng chúng tôi đang hẹn hò. Tôi thề là mình không có, các thích bắt đầu tỏ thái độ, rất khó chịu.
Ví dụ như cố ý va vào tôi khi đi đường, xé sách của tôi, thậm chí cho côn trùng vào cơm tôi.
Tôi không muốn rắc rối nên bắt đầu giữ khoảng cách với . Anh rủ tôi đi ăn, tôi cũng kiếm cớ từ chối.
Một tháng sau, bỗng nghe tin có , lòng tôi chùng xuống.
Một đêm trời âm u, lạnh lẽo, trên đường về ký túc xá, tôi bị Đoạn Vân Sơ chặn lại.
Anh : “Tống Miểu Miểu, em có ý gì ? Ban đầu theo đuổi tôi, giờ lại cố lạnh nhạt, trò chơi mèo vờn chuột này, em chưa chán sao?”
Tôi bật , buồn đến phát tức. Tôi theo đuổi ? Tôi bao giờ theo đuổi ?
Thấy tôi ngơ ngác, rút một bức thư ra, ném vào tôi: “Ngày đó em gửi bức thư này, hẹn tôi ra hồ gặp mặt. Tôi đã đến suốt một tuần, em chẳng bao giờ đến. Tôi cố ý xuất hiện trước mặt em, em như không thấy. Em cứ thế khiến người ta xao rồi mặc kệ sao?”
Lúc này tôi mới nhận ra mình gửi nhầm thư .
Tôi giải thích, không tin. Anh ép tôi vào một gốc cây, ánh mắt sâu thẳm: “Tống Miểu Miểu, tôi đã thích em từ lâu rồi. Mấy lời đồn trong trường không phải tin đồn, là tôi thực sự đang theo đuổi em. Em không cảm nhận sao?”
“Tôi tưởng có rồi?” Tim tôi nhói lên.
Tôi quay người định rời đi, lại bị kéo lại một cách dứt khoát.
“Đoạn Vân Sơ… Ưm…”
Môi lạnh lạnh, khẽ chạm lên môi tôi. Trong hơi thở có hương bạc hà mát lạnh quyện cùng chút vị rượu nhè nhẹ, khiến lòng người rung . Tôi vốn định từ chối, dưới nụ hôn sâu của , tôi lại dần chìm đắm.
Thì ra, tôi đã khao khát hôn từ lâu, chỉ là vì quá xuất sắc, tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Một lúc sau, thở hổn hển buông tôi ra, thẳng vào mắt tôi: “Giờ đã có rồi đấy. Em trêu chọc , lại chẳng chịu chủ . Không còn cách nào, đành phải giả vờ vô hắt cả ly trà nóng lên người em, để có lý do tiếp cận. Làm đi.”
Tôi giậm chân tức tối: “Đoạn Vân Sơ, đúng là đồ cáo già!”
Anh bật , ôm chặt lấy tôi. Mãi đến khi tôi chịu gật đầu, mới chịu buông ra.
Từ ngày đó, công khai tuyên bố tôi là . Anh luôn tôn trọng, dịu dàng và chu đáo với tôi. Trong suốt thời gian đại học, ngoài những nụ hôn và cái ôm, chưa từng vượt quá giới hạn.
Anh , chỉ khi nào đủ khả năng cho tôi cuộc sống đầy đủ, mới xứng đáng có tôi hoàn toàn.
Anh tốt nghiệp trước tôi một năm, nhờ thành tích nổi bật, vừa ra trường đã nhận vào thực tập tại một bệnh viện lớn, chế độ đãi ngộ rất tốt.
Về sau, một căn hộ bên ngoài, tôi cũng dọn đến sống cùng, bắt đầu cuộc sống chung ngọt ngào.
Tôi tốt nghiệp rồi cũng vào thực tập ở một công ty. Chúng tôi sống như một cặp vợ chồng thật sự.
Chỉ cần có thời gian rảnh, đều tự tay nấu cơm cho tôi, món nào cũng đúng khẩu vị của tôi. Anh luôn ghi nhớ mọi dịp kỷ niệm, chuẩn bị quà tỉ mỉ.
Những món tôi thích, đều âm thầm mua về, đem đến cho tôi bất ngờ.
Ngày nghỉ, chúng tôi ôm nhau ngủ đến khi tỉnh tự nhiên, rồi đưa tôi đi ăn, dạo phố, xem phim.
Thời gian đó, cuộc sống của chúng tôi tuy giản đơn tràn đầy hạnh phúc. Tôi thậm chí còn mong sớm kết hôn với .
Anh lãnh đạo bệnh viện xem trọng, chỉ hai năm đã thăng chức lên trưởng khoa. Công việc bắt đầu bận rộn hơn.
Mỗi sáng đi khi tôi còn chưa tỉnh, mỗi tối tôi ngủ rồi mới về. Muốn với đôi ba câu cũng thật khó.
Tôi có chút bất mãn, nghĩ đến tương lai đang dựng, đành tự an ủi bản thân mà bỏ qua.
Một lần cờ gặp đồng nghiệp của , trong lúc trò chuyện, họ vô nhắc đến một bác sĩ thực tập mới đến — rất dính lấy Đoạn Vân Sơ.
Ngày nào cũng nấu cơm cho , còn hay vào văn phòng , bảo tôi nên cẩn thận một chút.
Lúc đó tôi chẳng mảy may nghi ngờ, vì tôi tin con người của Đoạn Vân Sơ — sẽ không phản bội tôi.
Có lẽ tôi đã quá tự tin. Một đêm nọ, tôi tỉnh dậy đi vệ sinh, thấy đã ngủ say. Vô liếc qua cổ áo sơ mi vắt trên ghế, tôi phát hiện một vệt son nhạt nhòe.
Tôi cầm lên ngửi thử, còn có cả mùi nước hoa. Mà tôi thì chưa bao giờ dùng nước hoa.
Tôi không gì lúc đó. Hôm sau cố đến bệnh viện, quả nhiên thấy một xinh xắn đi bên cạnh , vừa đi vừa rất tự nhiên.
Bạn thấy sao?