1Ngay trong ngày cưới, xe cưới của tôi bị một tông đuôi.Cô ta bước ra khỏi xe, lo lắng bất an đi tới xin lỗi chúng tôi."Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý."Cúi đầu xuống.Lông mày lá liễu, mắt hạnh nhân, điểm thêm hai lúm đồng tiền nhỏ, không cũng thấy ngọt ngào.Trông chỉ khoảng 20 tuổi, mặc chiếc váy ren màu hồng phấn, nét mặt non nớt, giống như một nữ sinh vẫn còn đang đi học.Trình Dữ - chồng tôi lập tức xuống xe, cách một cái xe với ta."Sao ? Muốn cướp hôn à?"Cô tỏ vẻ áy náy, cắn môi, không lời nào.Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của tôi, Trình Dữ thản nhiên giới thiệu: "Người cũ của , sống ở gần đây."Cô ta dường như đột nhiên nhận ra mình nên xin lỗi tôi, bèn cúi đầu xuống với vẻ mặt đầy áy náy với tôi:"Em xin lỗi chị, đã hỏng ngày vui của chị. Em nên gì bây giờ?"Phản ứng của người bình thường là gọi cho công ty bảo hiểm.Cô này lại ra vẻ như tôi cái gì cũng không biết, mau chóng dạy tôi phải sao.Trình Dữ bất lực , "Anh chưa dạy em rồi sao? Sao vẫn cái gì cũng không biết ?""Em... quên mất..."Trình Dữ quay sang với tôi: "Em đợi một lát, xử lý xong chuyện này với ấy rồi sẽ quay lại."Trước đây, ta chưa bao giờ nhắc đến chuyện người cũ với tôi.Trình Dữ và tôi bằng tuổi, 27 tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ, còn kia, có vẻ nhỏ hơn một chút.Họ nhau khi nào, chia tay khi nào, tôi hoàn toàn không biết.Vì ta đã đ.â.m hỏng cản xe, nên không thể sử dụng xe nữa.Việc đổi xe tạm thời đã mất rất nhiều thời gian, khiến đám cưới của chúng tôi bị lỡ giờ lành.Còn có không ít hàng xóm chạy ra xem náo nhiệt.Có một bà còn thò đầu ra cửa sổ hỏi tôi: "Tiểu Từ, đó là ai ? Thật sự tới cướp hôn à?"Ông hàng xóm bên cạnh xách ghế đẩu nhỏ về, : "Chồng cháu với con ch.ó của ta thân thiết lắm, ôm ấp các kiểu. Thật là hư hỏng."Lúc đó tôi đã muốn dừng đám cưới lại, khách mời hai bên đều đã đến đông đủ, không thể để họ ngồi đói bụng chờ đợi .Vì , tôi đã thương lượng với người dẫn chương trình, hủy bỏ phần dẫn dắt, không gì cả, để khách mời ăn cơm trước.Bố mẹ gọi điện thoại tới hỏi tôi: "Con , có chuyện gì ?"Tôi : "Đám cưới tạm thời không tổ chức nữa."Nhà họ Trình sốt ruột, liên tục gọi điện thoại cho tôi, tôi chuyển sang chế độ im lặng, không nghe máy.Tôi trực tiếp quay đầu về căn hộ cưới.Tối hôm đó Trình Dữ về nhà, không hề nhắc đến chuyện ban ngày, mà lại hỏi tôi: "Tại sao lại hủy đám cưới?"Còn biết đổ lỗi ngược lại nữa chứ."Anh không nên giải thích với em một chút sao?"Trình Dữ đang đặt chìa khóa xuống thì khựng lại, thản nhiên : "Chỉ là người cũ thôi mà, chuyện tông xe cưới cũng không ngờ tới, chỉ là trùng hợp thôi, em đừng nghĩ nhiều."Tôi và Trình Dữ quen nhau qua mai mối, chuyện cũng khá thẳng thắn."Vì là người cũ, nên em nghĩ không cần thiết phải giúp ta liên hệ với công ty bảo hiểm."Trình Dữ cởi áo vest, ngồi xuống đối diện tôi, bình tĩnh :"Xe của Đường Thời Dư, là cùng ấy đi mua, bảo hiểm cũng là mua cho ấy, ấy tự mình không hiểu rõ, sẽ chậm trễ việc bồi thường cho em. Xe cưới bố mẹ em cho 30 vạn, không thể cứ để đó không sửa đúng không?"Lập luận của Trình Dữ thật kỳ lạ.Vì lo lắng không lấy tiền, nên đã giúp người tai nạn thủ tục bảo hiểm.Anh ta nhiệt như , sao không đi nhân viên kinh doanh bảo hiểm luôn đi?"Anh và Đường Thời Dư chia tay khi nào?""Nửa năm trước, chia tay trong hòa bình." Trình Dữ không hề giấu giếm, "Vì tính cách không hợp."Anh ta xoa mặt, "Em , hôm nay đã mệt mỏi cả ngày rồi, chúng ta đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến cuộc sống của mình."Anh ta cầm lấy chiếc khăn tắm bên cạnh, "Em ngủ trước đi, còn việc phải xử lý."Nói xong liền đi vào phòng tắm tắm rửa.Không có lời giải thích nào thêm, thái độ mơ hồ, khiến tôi tức đến mức bật .
Bạn thấy sao?