Người Yêu Cũ Bất [...] – Chương 5

“Anh khó khăn lắm mới đưa ấy sang Mỹ, nhà cũng đã đưa cho ấy một khoản tiền lớn, ấy hứa sẽ không bao giờ quay lại nữa. Anh nhảy lớp thi vào trường này, chỉ để trực tiếp với em một câu xin lỗi.

“Anh muốn cầu xin em tha thứ, muốn với em rằng còn em… Vậy mà em lại em đã quên rồi? Nhưng thì đ** thể quên !”

Gương mặt đột ngột áp sát, ánh mắt tôi co rút dữ dội.

“Cút—” tôi hét lên, sức tôi đâu địch lại .

Trần Kế Dã dùng một tay khóa chặt cả hai cổ tay tôi, ba ngón tay bóp lấy cằm tôi rồi cúi đầu hôn xuống!

Ngay khoảnh khắc nụ hôn mang đầy phẫn nộ sắp chạm vào môi —

Trần Kế Dã đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt tôi!

Anh loạng choạng lùi về phía tường, khóe môi rách toạc chảy máu.

Hứa Tư Trì đã chắn trước mặt tôi, nắm vẫn chưa buông, lạnh lùng :

“Bạn tao bảo cút, mày điếc à?”

Trần Kế Dã lau máu nơi khóe miệng, đột nhiên bật .

Trong mắt , sự giễu cợt sáng rực như dao:

“Hứa Tư Trì, mày tưởng thật sự ấy thích mày sao?

“Mày bảo chưa từng ai, nhờ tao chỉ cách tán , quần áo mày mặc tao chọn, nước hoa mày dùng tao chọn, đến cả việc tham gia CLB nào cũng là tao bày cho mày! Tao đúng là thằng ngu, tự tay dạy mày tán người con của tao!

“Lúc tao với ấy quen nhau thì mày còn đang chơi bùn ở đâu! Không có tao thì mày có cửa sao?!”

Anh ta nhếch môi , trong nụ đầy ác ý:

“Cô ấy mày thật, hay là chỉ cái bóng của tao qua mày?”

Hứa Tư Trì nheo mắt.

Giây tiếp theo — cả hai đồng loạt lao vào nhau!

của Hứa Tư Trì mang theo tiếng gió, sượt qua tai Trần Kế Dã, mạnh vào tường!

“Nhắc lại lần nữa xem?” — Đốt ngón tay rớm máu, nụ trở nên lạnh lẽo đến rợn người.

Trần Kế Dã khẩy:

“Tao ấy tao — thông qua mày. Nước hoa mày xịt là tao chọn. Mày biết vì sao không? Vì mùi tao thích nhất là gỗ.

“Lọ nước hoa đầu tiên ấy tặng tao — cũng là mùi gỗ.”

Móng tay tôi bấu chặt vào lòng bàn tay.

Lọ nước hoa đó đúng là tôi chọn, vào sinh nhật 18 tuổi của Trần Kế Dã.

Khi ấy, cậu thiếu niên còn nhăn mũi chê mùi quá “nữ tính”, mà lại lén xịt lên tay áo, đi đánh bóng rổ cũng cẩn thận gấp áo khoác lại.

Hứa Tư Trì đột nhiên .

Anh ngẩng đầu tôi:

“Vợ ơi, nếu mặt bị hủy, em có chê xấu không?”

Chưa đợi tôi trả lời, đã tung cú đá mạnh về phía Trần Kế Dã!

Trần Kế Dã lùi lại mấy bước, liền trả một cú vào bụng !

Hai người đàn ông đánh nhau như thú dữ, từng cú không hề nương tay, máu me be bét, như muốn chết đối phương ngay tại chỗ!

Trần Kế Dã bỗng trượt ngã, cả hai va mạnh vào cửa thoát hiểm. Trong tiếng trầm đục, gập tay đánh vào sườn Hứa Tư Trì, rồi nhân lúc đau, lật người đè lên:

“Mày tưởng ấy thật lòng mày?

“Cô ấy chỉ cái bóng của tao qua mày thôi—”

“Trần Kế Dã! Anh câm miệng cho tôi!” — Cuối cùng tôi cũng hét lên.

Xương gò má Hứa Tư Trì đã bầm tím, khóe môi còn rỉ máu.

Anh nghiêng đầu, nhổ ra bọt máu, rồi bất ngờ túm lấy cổ áo Trần Kế Dã, dí mạnh xuống mảnh kính vỡ:

“Thì sao? Người ở cạnh ấy bây giờ là tôi — Hứa Tư Trì. Không phải — Trần Kế Dã.”

Tôi nhào đến ôm lấy eo Hứa Tư Trì, vết máu nóng hổi nhỏ từng giọt từ da xuống:

“Đừng đánh nữa! Hứa Tư Trì, điên rồi sao?!”

Nhưng đột nhiên nâng cằm tôi lên, hôn mạnh.

Vị máu tràn qua môi, cay xè, vừa dịu dàng vừa đầy quyết liệt.

Anh ghé sát vào môi tôi, giọng trầm khàn:

“Nói cho ta biết — em ai?”

Tôi nắm chặt áo , gằn giọng:

“Là .

“Là Hứa Tư Trì.”

Trần Kế Dã nằm giữa đống kính vỡ, ánh sáng trong mắt dần dần vụt tắt theo từng câu của tôi.

Tôi xuống, nhẹ giọng :

“Trần Kế Dã, từ khoảnh khắc chọn Tống Tịnh…

“Chúng ta — đã chấm dứt rồi.

“Em thật sự… thật sự không còn nữa.”

Trần Kế Dã đỏ mắt, chậm rãi chống tay đứng dậy.

Mảnh kính vỡ rơi lách tách khỏi lòng bàn tay , dính đầy máu, chẳng hề để tâm.

Trần Kế Dã như muốn gì đó, môi mấp máy, cuối cùng chỉ kéo ra một nụ méo mó, chẳng giống mà như đang khóc.

“Mạnh Tri… . Em ác thật.”

Đèn cảm ứng đột ngột tắt phụt.

Anh quay người, lặng lẽ rời đi.

9

Sau khi đưa Hứa Tư Trì đến bệnh viện băng bó xong, tôi vẫn chưa yên tâm nên đi theo về nhà.

Về đến nơi, cơn mưa lớn đã băng trên trán bong ra, tôi xót xa cúi xuống giúp bôi thuốc.

Sắc mặt mơ hồ khó đoán, không thể ra cảm , cũng không lên tiếng, như thể không hề cảm thấy đau.

Một lúc sau, đúng lúc tôi vừa bôi thuốc xong, đang định lùi lại, thì bất ngờ vòng tay ôm chặt eo tôi, kéo tôi ngồi xuống giữa hai chân .

Ngoài cửa sổ, sấm chớp đùng đoàng, tia sét xé toạc bầu trời đêm!

Con ngươi của Hứa Tư Trì phản chiếu ánh chớp, biến thành một màu bạc sắc lạnh đến kinh người.

“Mạnh Tri, người em thích… thật sự là sao?”

Hứa Tư Trì bình thường luôn lười nhác cà lơ phất phơ, thật ra là người có cá tính rất mạnh, lòng tự trọng cũng rất cao.

Một thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, ngoại hình xuất sắc, học hành tốt, ở đâu cũng người ta nâng niu — sao có thể thực sự ngoan ngoãn như vẻ ngoài?

Tôi biết, những lời Trần Kế Dã đã nghe vào trong lòng.

Tôi hơi sợ, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, đáp:

“Tất nhiên là thích rồi. Không thích thì sao lại ?”

“Thật à?” Anh tôi chằm chằm, mặt không cảm :

“Vậy chứng minh cho xem.”

Tôi một lúc, rồi từ từ cúi người hôn xuống.

Anh không đậy, để mặc tôi vụng về hôn .

Tôi cứ tưởng sẽ không đáp lại, đang định đứng dậy, thì Hứa Tư Trì đột ngột siết chặt sau gáy tôi.

Nụ hôn tiếp theo ập đến như cơn mưa bão đập vào cửa kính, răng nanh của sắc đến mức gần như cắn rách môi tôi, tôi không phân biệt nổi đâu là tiếng nước trong phòng, đâu là tiếng mưa bên ngoài.

Bàn tay nóng rực của men theo eo lạnh của tôi siết chặt, lớp chai thô ráp ma sát khiến sống lưng tôi run rẩy.

Yêu nhau đã lâu, Hứa Tư Trì luôn rất kiềm chế.

Ngay cả lần trước đưa tôi về, cũng không gì.

Nhưng lúc này đây, giống như con dã thú mất kiểm soát!

“Hứa…” — tiếng thở dốc tan vỡ trong từng nụ hôn.

Đầu gối tách đôi chân tôi ra, toàn thân đè lên.

Ngoài cửa sổ, sấm sét vang trời, khi kéo áo tôi xuống, nơi xương quai xanh lập tức truyền đến cảm giác đau rát.

Nụ hôn ướt nóng lướt dọc theo cổ, tay tôi bị kéo ra sau lưng, hơi đau.

“Chứng minh đi.”

Anh đứng dậy, cúi đầu xuống tôi.

Áo sơ mi vén lên, cơ bụng săn chắc hiện rõ, còn vết bầm tím theo từng nhịp thở phập phồng.

“Không phải em bảo nhất à? Hay em đang lừa ?”

Tôi nghiến răng, túm lấy cổ áo kéo xuống, hung hăng cắn lên yết hầu, nhân lúc đau liền lật người cưỡi lên người .

Tia sét lóe sáng gương mặt đầy kinh ngạc.

Tôi nắm tóc , ép ngẩng đầu:

“Hứa Tư Trì, đã đủ chứng minh chưa?”

Tiếng sấm vừa vang lên, tôi cúi xuống hôn .

Mùi máu nồng nặc bùng nổ nơi đầu lưỡi, siết eo tôi, kéo sát tôi vào người.

Tiếng vải ma sát hòa vào tiếng mưa mỗi lúc một dồn dập.

Cửa kính sát đất phản chiếu hai thân hình quấn chặt lấy nhau.

Mưa lớn như trút, đập rào rào vào mặt kính.

Anh bỗng như phát điên.

Khi cơn đau bùng nổ, hơi thở nóng rát phả bên tai tôi:

“Trí Trí, gọi tên đi.”

Giữa ánh chớp như pháo hoa rực rỡ, đồng tử tôi giãn to, móng tay cắm sâu vào lưng .

“Hứa Tư Trì, em .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...