Người Yêu Cũ Bất [...] – Chương 4

Tôi đã báo công an.

Cảnh sát nhanh chóng điều tra ra người đổi nguyện vọng của tôi — bất ngờ mà cũng không quá bất ngờ: là Tống Tịnh.

Cô ta đã lấy số báo danh của tôi thông qua Trần Kế Dã, dùng mật khẩu mặc định tôi chưa kịp đổi để đăng nhập và sửa nguyện vọng.

Tôi đi đến đồn công an cùng Trần Kế Dã.

Sau lần ở rạp phim, tôi và rơi vào giai đoạn chiến tranh lạnh một phía.

Tống Tịnh mặc váy trắng, ngồi trên ghế, cúi đầu không gì.

Tôi phải dốc hết sức mới kiềm chế không lao tới đánh ta:

Tại sao lại đổi nguyện vọng của tôi?!”

Tống Tịnh vừa khóc vừa khập khiễng lao vào lòng Trần Kế Dã, khuôn mặt trắng bệch còn đẫm nước mắt.

Trần Kế Dã thấy ấy loạng choạng liền theo bản năng đỡ lấy, chỉ là nét mặt thì cứng lại.

“Xin lỗi… xin lỗi, Kế Dã, em nhất thời hồ đồ…”

Cô ngẩng đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống:

“Em sợ lắm. Em sợ nếu hai người học cùng một trường, sẽ bỏ rơi em mãi mãi.

“Mạnh Tri cái gì cũng có, ấy xinh đẹp, học giỏi, khoẻ mạnh, có rất nhiều bè.

“Còn em chỉ có mình .

“Chân em thế này, ai cũng chê em là con què, chẳng ai muốn với em. Bao nhiêu năm qua bên em chỉ có …”

Cô ta nghẹn ngào ôm lấy :

“Em thật sự rất sợ mất . Từ khi ấy, thời gian dành cho em ít dần đi… em sợ lắm… Xin lỗi Kế Dã… tha lỗi cho em không?”

Trần Kế Dã thở dài, nét mặt đang giận dữ bỗng hóa thành bất đắc dĩ.

Anh không dám tôi, chỉ cúi đầu nhỏ:

“Trí Trí, ấy biết sai rồi. Việc này là do Tống Tịnh sai, nhà sẽ bồi thường cho em.

“Em có thể viết giấy hòa giải cho ấy không? Cô ấy như rồi, không thể để lại án tích .”

Tôi sững sờ tất cả những gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy thật nực .

Tống Tịnh là người sửa nguyện vọng của tôi, mà lại đi xin lỗi với Trần Kế Dã.

Còn Trần Kế Dã, rõ ràng biết kỳ thi đại học với tôi quan trọng đến mức nào, mà lại đang khuyên tôi tha thứ cho ta.

Tôi siết chặt tay, lạnh lùng :

“Anh nằm mơ.”

Điểm thi đại học của tôi xếp hạng tư trong toàn tỉnh.

Sau khi tỉnh nắm sự việc, họ cho tôi một cơ hội đặc biệt để điều chỉnh lại nguyện vọng.

Tôi vẫn còn nhớ hôm ấy mưa rất to, giữa mùa hè, cơn mưa ào ào đổ xuống cùng sấm chớp, như xé tan cả bầu trời.

Tán cây đa lớn trước nhà bị gió quất rối bời, Trần Kế Dã đứng trong mưa, chờ tôi.

Dạo gần đây ngày nào cũng đến tìm, tôi đều tránh mặt.

Cứ kéo dài như cũng không phải cách. Tôi nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định xuống gặp .

Toàn thân Trần Kế Dã đã ướt sũng, lau nước mưa trên mặt, mắt đỏ hoe, :

“Xin lỗi, Trí Trí… Xin lỗi. Anh thật sự không biết ấy lại

“Cô ấy trước đây từng rất hiền lành, rất tốt… không hiểu vì sao lại biến thành như thế.”

Tôi cầm ô, nhẹ giọng đáp:

“Trần Kế Dã, thật sự không biết sao?”

Tôi ngẩng đầu , bỗng cảm thấy người trước mắt thật xa lạ.

“Anh không biết Tống Tịnh thích , không biết mỗi lần chúng ta hẹn hò ấy đều cố gọi đi là có mục đích à?”

Trần Kế Dã mấp máy môi, không lời nào.

Rất lâu sau, giọng khàn đặc:

“Trí Trí… em bảo phải sao đây?

“Cô ấy vì mới thành ra như … em chưa từng thấy ấy lúc trước.”

Anh lấy điện thoại ra, tìm một đoạn video.

Trong video là một mặc váy múa ba lê trắng, nhón chân xoay người, ánh đèn dường như tập trung hết lên cơ thể mềm mại đầy khí chất ấy.

Nụ trên gương mặt ấy tự tin rực rỡ — hoàn toàn khác với hình ảnh Tống Tịnh rụt rè, yếu ớt mà tôi từng biết.

“Trí Trí, ấy là vì mới thành ra thế này.

“Cô ấy từng có một tương lai rất tươi đẹp, từng có thể thực hiện giấc mơ của mình.

“Anh biết ấy thích , và cũng đã từ chối rất nhiều lần. Nhưng mỗi lần thấy cái chân ấy của ấy…” — Anh cúi đầu, nhẹ giọng:

“Anh thật sự không đành lòng.”

Mưa lớn xối xả đổ xuống.

Ngay giây phút ấy, ngọn lửa trong lòng tôi cuối cùng cũng tắt hẳn.

Cả giận dữ lẫn đều tan thành tro bụi. Trong lòng tôi chỉ còn lại sự bình thản đến lạnh lẽo và mệt mỏi.

“Đó không phải việc của em. Cái chân của ấy không phải do em ra, em cũng không có nghĩa vụ phải tha thứ cho ấy.

“Còn nữa…” — tôi bình tĩnh — “Trần Kế Dã, chúng ta chia tay đi.”

Hôm đó, mưa rơi suốt cả đêm.

Trần Kế Dã cũng đứng dưới nhà tôi suốt cả đêm.

Tôi lần cuối qua khung cửa sổ nhòe nước mưa, rồi kéo rèm lại, ngồi xuống trước máy tính.

Và điền nguyện vọng vào đại học Y — cách đại học S cả ngàn cây số.

Ba năm sau đó, tôi và Trần Kế Dã không còn gặp lại nhau.

8

“Anh muốn gì? Muốn đòi lại công bằng cho Tống Tịnh sao?”

Tôi bật lạnh lùng.

Năm đó, tôi nhất quyết không ký giấy hòa giải.

Cuối cùng, Tống Tịnh bị kết án 9 tháng tù vì tội hoại hệ thống thông tin máy tính.

Thời gian ngắn, để lại tiền án, cả đời bị ảnh hưởng.

Đôi mắt đen sâu của Trần Kế Dã chằm chằm vào tôi:

“Mạnh Tri, đã đưa Tống Tịnh sang Mỹ điều trị rồi. Cô ấy sẽ không xen vào giữa chúng ta nữa, sẽ không khiến em khó chịu nữa.

“Anh cũng đã thi vào đây để ở bên em, tại sao em không thể cho thêm một cơ hội?”

Anh đột ngột tiến đến, nắm chặt cổ tay tôi:

“Những gì Hứa Tư Trì , cũng . Những gì ta có thể cho em, cũng có thể!

“Rõ ràng người bên em trước là cơ mà!”

Tôi khựng lại một chút, rồi chậm rãi :

“… Trần Kế Dã, có biết vì sao em chia tay không?”

Trần Kế Dã sững người, cúi đầu nhỏ:

“Anh biết em để tâm đến Tống Tịnh, ấy sau này sẽ không ảnh hưởng gì đến chúng ta nữa.

“Nếu năm đó chúng ta cùng thi vào đại học S, ấy cũng chẳng thể xen vào giữa… tại sao em không thể chờ thêm một chút?”

Tôi bật :

“Chờ ? Chờ cái gì hả Trần Kế Dã?

“Chờ mãi mãi đặt một người khác lên trước em à?

“Chỉ cần còn có Tống Tịnh, em vĩnh viễn chỉ là lựa chọn thứ hai.

“Trần Kế Dã, em không muốn cả đời phải đợi đến khi chăm sóc xong một người con khác mới nhớ đến em.”

Tôi ngẩng đầu : “Nếu em là người đầu tiên trong tim ai đó, thì phải là đầu tiên — chứ không phải người thay thế.”

“Anh có thể đặt em người đầu tiên! Em chính là người quan trọng nhất trong lòng !” — Trần Kế Dã sốt ruột: “Trước đây là không hiểu chuyện…

“Cô ấy cứ rằng vì mà đánh mất ước mơ, mất cả tương lai… cảm thấy có lỗi… chưa từng nghĩ kỹ!

“Nhưng sau này sẽ khác, Trí Trí, biết em đã chịu nhiều tổn thương rồi, sau này sẽ bù đắp tất cả.

“Anh thật lòng em… cả đời này chỉ mình em thôi!”

Tôi hất tay ra.

“Nhưng em — không còn nữa rồi.”

Ánh đèn trắng hắt lên gương mặt Trần Kế Dã, khiến trông như đốm lửa tàn đang vùng vẫy trong tro bụi.

“Trần Kế Dã, chúng ta… đã là quá khứ rồi.”

Với tôi, thật sự là quá khứ rồi.

Thời gian thật sự có thể xóa nhòa tất cả.

Dù từng đến cháy lòng, đau đến khắc cốt, thì giờ đây… mọi thứ cũng chỉ còn là ký ức mơ hồ.

Tôi đã có người mới bên cạnh.

“Nhưng không vượt qua !” — Trần Kế Dã lớn tiếng, tôi thấy rõ từng đường gân xanh nổi bật trên trán .

“Mạnh Tri, suốt ba năm qua ngay cả trong mơ cũng nhớ em. Nhưng không dám liên lạc, sợ em giận, sợ em vẫn còn hận vì chuyện của Tống Tịnh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...