Người Yêu Cũ Bất [...] – Chương 2

6

Thời tiết dần ấm lên, mưa đến bất ngờ.

Tan học về ký túc xá thì trời đã mưa như trút nước.

Tôi không mang ô, chỉ có thể đứng dưới mái hiên toà giảng đường, sốt ruột chờ mưa tạnh.

Bất ngờ, một chiếc ô đen che lên đầu tôi.

Trần Kế Dã mặc áo trench coat đứng ngay bên cạnh.

“Anh đưa em về. Đi thôi.”

Gió hất mưa tóc mái ướt đẫm.

Giọt nước nhỏ li ti từ mái tóc đen rơi xuống hàng mi dài.

Tôi chợt nhớ, hình như hồi còn quen nhau, cũng từng có một ngày mưa như thế này.

Khi đó tôi cũng không mang ô, ôm cánh tay Trần Kế Dã nũng đòi đưa về.

Trần Kế Dã vừa thôi” — thì đã thấy Tống Tịnh đang đứng ở bên cạnh.

Cô ấy đã bị mưa ướt nửa người, vì chân đi khập khiễng nên lùi lại khá khó khăn.

Trần Kế Dã theo phản xạ nhíu mày:

“Em không mang ô à?”

Tống Tịnh lúc này mới ý đến chúng tôi, xoa nhẹ đầu gối, hiền lành:

“Không sao đâu. Anh cứ đưa Mạnh Tri về trước đi, em ổn mà.”

“Chắc mưa sẽ tạnh nhanh thôi.”

Cô ấy thế, cả người ướt sũng đang khẽ run lên, khuôn mặt bị mưa tạt tái nhợt đi.

Trần Kế Dã dừng lại một chút, quay sang tôi :

“Em đợi chút, đưa ấy về trước.

“Trời mưa là chân ấy lại đau, phải về ngay mới .”

Nói xong, bước đến đỡ lấy Tống Tịnh.

Tống Tịnh khẽ rên một tiếng, cắn môi nhỏ:

“Kế Dã, chân em đau…”

Trần Kế Dã liền cúi xuống trước mặt ấy, cõng lên lưng.

Anh ngoái đầu lại:

“Trí Trí, em chờ nhé, quay lại liền.”

Tống Tịnh vuốt tóc mái ướt sũng, nằm trên lưng , quay sang với tôi đầy ngại ngùng:

“Đã không cần rồi mà, cứ bá đạo như .

“Mạnh Tri à, cậu đừng giận nha. Từ nhỏ Kế Dã đã như rồi, cứ thích bảo vệ người khác.”

Cô ấy giơ ô lên, dán chặt vào người Trần Kế Dã, cả hai dần biến mất trong màn mưa.

Tôi đứng ngây ra bóng lưng họ.

Đây không phải lần đầu tiên. Từ khi tôi và Trần Kế Dã quen nhau, Tống Tịnh luôn có đủ mọi lý do để đi cùng tụi tôi.

Cô ấy không cho tài xế nhà họ Trần đưa đón, bảo là muốn vận . Rồi lại thường xuyên té ngã, bị thương.

Lâu dần, Trần Kế Dã mỗi lần đưa đón tôi đi học đều tiện thể đi cùng ấy.

Tống Tịnh sẽ kể với những chuyện ngày xưa giữa họ — những chuyện mà tôi chưa từng là một phần trong đó.

Ánh hoàng hôn kéo bóng họ dài lê thê, còn tôi cứ lẻ loi đi phía sau.

Tôi cúi đầu đá một hòn đá nhỏ, ngực nghèn nghẹn.

Tôi tự nhủ, Tống Tịnh từng cứu mạng Trần Kế Dã, quan tâm ấy là điều đương nhiên.

Tôi khỏe mạnh, còn ấy thì chân không tốt, việc Trần Kế Dã cõng ấy về nhà cũng chẳng có gì sai.

Nhưng cơn gió lạnh mang theo nước mưa xuyên qua lồng ngực, tôi siết chặt dây cặp, trong lòng chua xót đến nghẹn lời.

Hôm đó tôi đã đợi Trần Kế Dã rất lâu, mãi không quay lại.

Cuối cùng, tôi một mình ôm cặp bước vào cơn mưa. Đêm hôm đó tôi sốt cao, nghỉ học ba ngày liền.

Trần Kế Dã tới tìm tôi, ánh mắt đầy áy náy ngồi bên giường:

“Xin lỗi Trí Trí, hôm đó chân Tống Tịnh đột nhiên đau dữ dội, vội đưa ấy đến bệnh viện nên…”

“Nên quên luôn việc em vẫn đang đợi đúng không?”

Anh cúi đầu, nhỏ:

“… Xin lỗi. Anh hứa đây là lần cuối. Sau này tuyệt đối sẽ không để em lại một mình nữa. Trí Trí, em tha lỗi cho không?”

Cậu thiếu niên gấp đến nỗi môi trắng bệch, nắm chặt lấy tay tôi, thật sự rất đau lòng.

Tôi thở dài, nắm lại tay :

“Thôi rồi Trần Kế Dã, em tha cho . Nhưng rõ nha, đây là lần cuối cùng đấy!”

Anh thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lại sáng lên nụ :

“Ừm!”

Chỉ là sau này tôi mới biết, đó không phải là lần cuối.

Giữa tôi và Tống Tịnh, Trần Kế Dã vĩnh viễn không chọn tôi.

Mưa tạt lên mặt tôi, tôi lạnh nhạt :

“Không cần đâu.”

Rồi quay người định lao vào mưa —

Thì một chiếc áo khoác da thơm mùi đàn hương nhẹ nhàng phủ lên đầu tôi.

Hứa Tư Trì liếc sang Trần Kế Dã, mặt mày ung dung, khóe môi như như không.

“Cảm ơn ông , cậu giúp tới đây là đủ rồi. Bạn tôi, để tôi tự chăm.”

Trần Kế Dã mặt lạnh như tiền, không một lời.

Hứa Tư Trì cúi đầu tôi, ánh mắt dịu dàng:

“Đi thôi, ?”

Tôi cong môi , khoác tay , cùng lao vào cơn mưa.

Cơn mưa lớn tạt thẳng vào mặt, Hứa Tư Trì ôm chặt tôi vào lòng, chắn lại hết thảy gió rét và nước lạnh.

Đến góc đường, tôi theo bản năng quay đầu lại.

Trần Kế Dã đứng đó, một mình dưới chiếc ô đen.

Mưa lớn như trút, vẫn đứng yên, đơn độc.

Giống như một chó hoang bị chủ nhân bỏ rơi.

Hứa Tư Trì nhà có điều kiện, ba mẹ đã mua cho một căn hộ riêng ngoài trường từ khi mới vào đại học.

Anh kéo tôi chạy như bay về nhà:

“Ướt hết rồi, mà về thế nào cũng bệnh. Vào tắm nước nóng trước đi.”

Căn hộ rộng thênh thang của có tận ba phòng tắm.

Tắm xong, tôi mặc tạm chiếc áo thun trắng mà tìm cho. Áo của hơi dài với tôi, mặc vào thì vừa hay che tới đùi.

Tôi mím môi, kéo áo xuống một chút rồi bước ra ngoài với dáng đi cẩn thận.

Hứa Tư Trì đang nằm trên giường nghịch điện thoại, mặc chiếc quần dài màu xám ở nhà lỏng lẻo, phần trên chưa kịp mặc áo, để lộ cơ bụng săn chắc và thân hình rắn rỏi.

“Khụ.” Tôi lên tiếng, dựa vào khung cửa.

Hứa Tư Trì giật mình ngẩng lên, ngơ ngác tôi.

Một lúc sau, khóe môi như không kiềm chế mà cong lên, khóe mắt đỏ ửng, quay mặt chôn sâu vào gối, cơ lưng căng ra thành những đường nét rõ rệt.

Lúc đầu tôi còn hơi ngại, khi thấy vành tai đỏ bừng của thì trong lòng bỗng nảy ra chút tâm tư nghịch ngợm.

Tôi lại gần, bất ngờ đè lên người , thì thầm bên tai:

“Hứa Tư Trì, sao không dám em ?”

Cơ thể cứng lại trong chốc lát, rồi bất ngờ lật người lại, nắm chặt cổ tay tôi, nghiến răng:

“Mạnh Tri, em chán sống rồi đúng không?!”

Tôi đang ngồi lên người , cả hai gần như không còn khoảng cách.

Cơ thể đang dần phản ứng, rõ ràng đến mức tôi cũng cứng đờ.

Tôi định rút lui thì lại bị kéo lại.

Không khí trong phòng bắt đầu nóng dần lên.

Mắt Hứa Tư Trì đã ửng đỏ, giọng khàn khàn: “Chạy gì nữa, giờ mới biết sợ à?”

Tôi lí nhí: “Em sai rồi…”

Anh bật khẽ, không rõ là bất mãn hay đắc ý, kéo tôi vào lòng, ôm chặt từ phía sau:

“Đừng sợ, ngủ đi.”

Bên ngoài mưa rất lớn, trong vòng tay lại vô cùng ấm áp.

Tôi tưởng đêm đó mình sẽ không ngủ .

Tôi đã rất lâu rồi không nghĩ về quá khứ, cứ ngỡ mình đã quên, hôm nay gặp lại Trần Kế Dã, tôi mới nhận ra — những ký ức từng dằn vặt tôi chưa bao giờ biến mất.

Nhưng hơi ấm của Hứa Tư Trì quá rõ ràng, như xua đi mọi ẩm ướt, u ám và lạnh lẽo.

Tôi dần dần rút vào lòng , không hay biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...