Người Yêu Cũ, Bạn [...] – Chương 1

1

Tại buổi tiệc tốt nghiệp của trường, tôi chặn đường Lộ Hoài ở góc khuất cầu thang.

Anh ta có vẻ hơi bực bội, kéo cổ áo và xuống tôi.

“Tôi hỏi , người phụ nữ lúc nãy cọ sát vào , cứ như muốn dán cả người vào là ai?”

“Bạn của tôi.” Anh trả lời một cách thản nhiên.

“Lộ Hoài, chúng ta mới chia tay hôm qua thôi.”

“Thì sao?”

Người trước mặt từ từ gỡ tay tôi khỏi chiếc cà vạt của , khẩy một tiếng.

“Tôi đã rồi, đừng hối hận.”

2

Lộ Hoài là mối đầu của tôi, chúng tôi đã nhau bốn năm.

Tôi thích một người vì những điều rất kỳ lạ.

Ví dụ như có một hôm, Lộ Hoài đơn giản chỉ mua cho tôi một cây kem que vị măng cụt ở ven đường, tim tôi đã đập nhanh hơn mức tiêu chuẩn 50Hz của lưới điện quốc gia.

Chàng trai mặc áo sơ mi trắng ngồi trên lan can, gỡ lớp vỏ kem màu trắng ngà.

“Sản phẩm mới, em thử trước đi.”

Tôi không cảm nhận vị ngọt của măng cụt hay kem que, nụ nhẹ nhàng nơi khóe miệng ta khiến hồn tôi như bị kéo đi mất.

Sau này tôi mới biết, đó là trò chơi mạo hiểm giữa ta và bè.

Kem vị đó khó ăn vô cùng, họ định lừa tôi.

Không ngờ tôi lại ăn hết cả cây kem, còn kéo luôn Lộ Hoài vào trò này.

Từ hôm đó, tôi ngày ngày đuổi theo ta.

Cảm giác như muốn nuốt chửng, à không, không đụng tường không quay đầu.

Cuối cùng, có một ngày Lộ Hoài bị tôi phiền đến mức bực mình, chặn tôi trong phòng thiết bị thể thao, dáng người uể oải dựa vào giá để đồ, nhướng mày hỏi.

“Tôi có gì tốt?”

“Ừm, cái gì cũng tốt.”

Tôi chằm chằm vào góc cạnh sắc nét dưới ánh đèn mờ, lúng túng đáp.

Anh ta chỉ nhẹ.

Tôi thề, trong 19 năm cuộc đời, não tôi chưa bao giờ ngừng hoạt như lúc này.

Bởi vì ta cúi xuống hôn nhẹ vào khóe môi tôi.

Khi cảm giác ấm áp chưa kịp tan biến, giọng của ta chậm rãi vang lên bên tai.

“Nụ hôn đầu? Em dám theo đuổi tôi à?”

3

Người ta thường , nhau càng nồng cháy, chia tay càng đau đớn.

Ai cũng biết, Lộ Hoài có tôi nhiều hay không thì không chắc, chắc chắn tôi ta vô cùng.

Nhưng có lẽ chẳng ai ngờ, tôi là người lời chia tay với Lộ Hoài.

Hôm đó tôi uống rất nhiều rượu, mắt đẫm lệ chia tay với ta, và phản ứng của lại rất hờ hững.

Anh thôi, chia tay thật tự nhiên.

Anh , Lâm Duệ, chia tay với tôi rồi thì đừng hối hận, tôi sẽ không quay lại đâu.

Tôi thì .

Ánh sáng rực rỡ của buổi tiệc tốt nghiệp bao trùm khắp nơi, tôi chỉ cần liếc mắt là thấy ngay người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề kia.

Rõ ràng hôm qua mới chia tay, hôm nay ta đã có người mới.

Tay người phụ nữ đó tự nhiên đặt lên vai , còn vẫn giữ thái độ lạnh lùng, không quan tâm.

Bạn cùng phòng ghé vào tai tôi, theo hai người họ.

“Này, cậu nghĩ ấy có phải đã chờ cậu chia tay từ lâu rồi không?”

“Có lẽ?”

Tôi lắc nhẹ ly cocktail, uống cạn ly nước cam của mình.

Rõ ràng là buổi tiệc tốt nghiệp đại học, không hiểu sao ban tổ chức lại quyết định đồ uống không có cồn.

, khoảng 8 giờ tối, tiệc kết thúc, cả nhóm lại bảo nhau kéo ra quán nướng gần trường để ăn chia tay.

Bạn có tưởng tượng không, một đám người mặc vest, váy dạ hội ngồi trên mấy cái ghế nhựa thấp ở quán nướng mà gọi đồ?

Tôi không chịu nổi, liền về thay đồ, rồi trên đường quay lại thì gặp Lộ Hoài.

Anh đã cởi áo vest ra từ lâu, chỉ còn chiếc áo phông rộng rãi trên người.

Tôi thích cái cách luôn mang lại cảm giác thoải mái, vừa tự do vừa buông thả.

Trong tay vẫn cầm chai nước khoáng uống dở.

Tôi hít một hơi, tiến lại gần và hỏi.

“Đang đợi mới à?”

Anh ta không trả lời, chỉ đưa chai nước khoáng cho tôi, tôi theo phản xạ cầm lấy, chẳng biết định gì.

Rồi ta tháo chiếc dây chun trên cổ tay, đưa cho tôi.

Đó là chiếc tôi đã tặng , hồi năm hai đại học, khi phong trào đeo dây chun để “khẳng định chủ quyền” đang nổi lên.

Tôi đã dành những khoảnh khắc rời rạc để đan chiếc dây đó tặng ta, và cũng không đeo nó nhiều lắm.

Giờ thì, ta trả lại cho tôi.

“Đưa lại cho em, nếu không thích thì vứt đi.” Tôi cầm chặt chai nước, giả vờ không quan tâm.

Anh không thêm gì, dây chun lại quay về tay .

Tôi chăm vào những ngón tay rõ ràng của ta, cảm giác rằng chẳng mấy chốc dây chun sẽ nằm trong thùng rác ở góc nào đó.

Anh ta nhẹ nhàng lấy lại chai nước từ tay tôi, tôi không nhịn , gọi lại.

“Vậy còn con cá mập, còn muốn không?”

Cá mập là một con thú nhồi bông khổng lồ, quà sinh nhật ta tặng tôi.

Thực ra nó chẳng có gì đặc biệt, chỉ là tôi hay ôm nó mỗi khi không ở bên.

Có lần vào sinh nhật tôi, ta phải tham gia chương trình giao lưu của trường, bay đến Iceland – bên kia bán cầu.

Tôi với ta, không ở đây, em nhớ quá.

Anh ta nhẹ, tiếng lẩn khuất.

“Vậy em cứ coi con cá mập đó là đi.”

“Không , không ở đây, không sợ em sẽ đi tìm người khác à?”

Tôi nắm chặt ống nghe, mong muốn hít thở cùng dưới bầu trời Iceland.

“Em cũng có người theo à?”

“…”

Tôi vò vò vây cá mập, hằn học đáp lại ta.

“Chờ đấy, ngày nào em cưới mà rể không phải là , xem tính sao.”

Lúc đó ta gì nhỉ?

Hình như có khoảnh khắc im lặng, rồi ta nghiêm túc.

“Thì với con cá mập sẽ mỗi người một khẩu AK47, cướp em từ xe hoa.”

Cá mập không thể nào có AK47, cũng như không thể biết, tôi đã ôm con cá mập đó khóc bao nhiêu lần.

Nhưng lần này, tôi và cá mập đều bị ta bỏ rơi.

5

Nghĩ lại thì, Lộ Hoài cũng không phải là một trai quá tốt.

Anh ta đôi khi quên sinh nhật tôi, đôi khi nổi cáu với tôi, và đôi khi… lại với người khác.

Lý do tôi chia tay với Lộ Hoài, chính là hôm đó tôi thấy ta cùng một đi trên hành lang khoa.

Khoảng cách giữa hai người họ rất gần, Lộ Hoài nghiêng đầu ấy, và nở một nụ nhẹ.

Còn tôi, bao lâu rồi chưa thấy như thế với tôi?

Tôi biết mình không lý trí, mình quá nóng vội.

Có thể Lộ Hoài và đó chẳng có gì, có thể tất cả chỉ là tôi nghĩ nhiều.

Nhưng tối đó tôi vẫn uống rượu, và đề nghị chia tay với ta.

Thật sự là tôi đã nghĩ quá nhiều.

Tôi chỉ muốn nghe rằng không muốn rời xa tôi, tôi chỉ muốn dỗ dành tôi.

Nhưng không thế, đồng ý chia tay một cách bình thản, như thể đã chờ đợi ngày này từ lâu.

Những khác có trai để nũng, để giận dỗi.

Còn tôi, ta chỉ bảo tôi đừng cãi nhau với , vì nếu cãi thì sẽ bỏ tôi.

Anh ta đừng hối hận, như thể chắc chắn rằng tôi sẽ hối hận.

Lộ Hoài nhíu mày đứng trước mặt tôi, hỏi rằng con cá mập hỏng đó vẫn chưa vứt đi à.

Tôi nghẹn lời, không biết sao để với rằng con cá mập hỏng đó quan trọng với tôi như thế nào.

Chỉ có thể bước đi từng bước, dưới ánh đèn đường ở góc đường, ném chiếc dây chun vào thùng rác.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...