Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn đã chặn quả bóng đó giúp Đường An Nhiên.
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
Tôi cho rằng, dù đã bỏ lỡ nhiều năm giữa chúng tôi vẫn còn nhiều kỷ niệm hồi trẻ.
Nhưng hiện tại tôi phát hiện ra tôi đã sai.
Bởi vì những kỷ niệm chứng minh của hai chúng tôi, dường như chỉ còn mình tôi nhớ rõ.
Đường An Nhiên, giờ phút này người bên cạnh em là , người trong lòng em là ai?
Điểm dừng chân cuối cùng trong hành trình kỷ niệm này chính là một quán mì nhỏ.
Vừa mới bước vào, Đường An Nhiên đã nhăn mặt: “Mấy tiệm ăn nhỏ này thôi đã thấy không sạch sẽ, chúng ta đi quán khác đi!”
“Nhưng đây là tiệm ăn mà hồi đó chúng ta thường hay ăn, em không định ăn thử sao?”
“Được rồi, thì ăn với .” Cô ấy miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng khi tô mì vừa bưng lên, ấy nghe một cuộc điện thoại, liền vội vã rời đi.
“Thật sự không ăn sao?”
Tôi cố gắng hỏi lần cuối cùng, thực sự muốn ấy ở lại.
Nhưng vẫn là vô ích.
“Công ty có việc, em phải về gấp.”
Cô ấy xách túi rời đi.
Nhìn hai tô mì bốc khói trước mặt, tôi thẫn thờ hồi lâu.
Tống Khải Ngôn gửi một bức ảnh đến.
Đó là cảnh hắn và Đường An Nhiên ngồi ăn cơm trong một nhà hàng cao cấp.
Tôi đã thua.
Tôi cố ý muốn dùng kỷ niệm để khơi lại của ấy, lại thua thảm .
Tôi nhịn không một tiếng, sau đó ngồi ăn mì trong nước mắt.
Từng giọt từng giọt nước mắt hòa với nước mì, mặn chát.
Đường An Nhiên đã quên, năm ấy lúc mới ở cùng nhau, ấy đã hứa mỗi năm đều sẽ đến đây ăn một tô mì. Cô ấy như là để chúng tôi luôn nhớ đến những quãng thời gian khó khăn gian khổ cùng nhau.
Tôi thì vẫn nhớ rõ, người quên lại là Đường An Nhiên.
Tôi chưa tìm việc ,.cả ngày ngồi trong nhà như một người chồng oán hận, đợi Đường An Nhiên đi về.
Cái cảm giác này khiến tôi rất khủng hoảng.
Cho dù thế nào, tôi cũng chưa từng nghĩ tôi sẽ trở thành một người sống dựa vào ánh mắt của người khác. Đây cũng là lòng tự tôn cuối cùng của tôi.
Bởi tôi quyết định buông tay.
Vào ngày sinh nhật của Đường An Nhiên, tôi đích thân một cái bánh sinh nhật.
Tôi tắt hết đèn trong nhà và đốt nến.
Khi Đường An Nhiên về nhà, thấy bánh kem thì nhíu mày.
“Không phải em rồi sao, bây giờ em không thích ăn ngọt nữa.”
“Suỵt, đừng chuyện!”
“Em xem, hôm nay có giống sinh nhật năm em 23 tuổi không?”
Lúc đó ngoài trời cũng đang mưa, phòng trọ của chúng ta thì cúp điện. Bên ngoài sấm sét ầm ầm, hai chúng ta quay quần bên bánh kem đốt nến, cùng nhau hát mừng sinh nhật.”
Tuổi 23 thật đẹp.
Rất nghèo ít nhất trong lòng ta có nhau.
Tôi thấy mắt Đường An Nhiên có chút đỏ,
“33 tuổi rồi, ước nguyện đi!”
Đường An Nhiên cũng chắp tay, nhắm mắt lại.
Hình ảnh trước mắt hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh trong quá khứ.
Ngày đó, Đường An Nhiên 23 tuổi cũng thành tâm ước nguyện: “Hy vọng Đường An Nhiên và Trần Án mãi mãi ở bên nhau.”
Rõ ràng là cùng một người, tôi biết trong lời ước nguyện của Đường An Nhiên năm 33 tuổi, sẽ không có tôi.
Mắt tôi cũng đỏ hoe.
Chờ ấy thổi xong nến, tôi cũng chậm rãi mở miệng.
“Mười năm qua chưa từng đón sinh nhật cùng em, cũng không có tặng quà gì cho em, thật sự không xứng chồng của em.”
“Lần sinh nhật cuối cùng này, sẽ tặng em một món quà thật lớn.”
Tôi lấy giấy thỏa thuận ly hôn ra.
Đường An Nhiên hai mắt đỏ bừng, ngạc nhiên: “Anh….”
3.
“Em không cần gì hết, chuyện của em và Tống Khải Ngôn đã biết hết rồi.”
“Nếu chúng ta cứ dây dưa như , chỉ khiến hai chúng ta càng thêm chán ghét nhau, chi bằng nhân lúc còn chút nghĩa thì nên chấm dứt.”
Cô ấy thẫn thờ tôi hồi lâu, đây là lần đầu tiên trong nửa năm qua ấy kỹ tôi như .
“Em xin lỗi… thật sự hai chúng ta đã là người của hai thế giới.”
“Đời này coi như em nợ .”
Tôi lắc lắc đầu:”Bây giờ những lời này cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa.”
Đường An Nhiên bật khóc.
“Mặc kệ nghĩ em như thế nào, em chưa từng nghĩ sẽ cùng ly hôn, cũng không nghĩ sẽ tổn thương . Thật sự em vẫn rất . Chỉ là, chỉ là…mấy năm nay thật sự em quá đơn, quá mệt mỏi… nên mới dựa vào ấy…”
Bạn thấy sao?