Người Vợ Vô Ơn – Chương 4

Ở quán cà phê, Tống Khải Ngôn kể lại toàn bộ những chuyện mấy năm qua cho tôi nghe.

 

Từ chuyện hắn và Đường An Nhiên cùng nhau dựng sự nghiệp, cùng nhau dốc sức việc, cho đến việc cùng nhau vượt qua khó khăn, thử thách, đưa công ty phát triển như bây giờ.

 

Khi kể chuyện này, Tống Khải Ngôn rất tự hào, còn tôi thì thêm chua xót.

 

Đây là mười năm cuộc đời của Đường An Nhiên mà không có sự hiện diện của tôi.

 

Trong mười năm, ấy và một người đàn ông khác đã việc chăm chỉ cùng nhau để tạo nên một doanh nghiệp thành công.

 

Ngay cả tôi cũng cảm trước câu chuyện của bọn họ.

 

Tôi Tống Khải Ngôn, thậm chí có chút không ra người em mà tôi từng tin tưởng nhất.

 

Hồi còn học đại học, hắn thường theo sau tôi để hỏi bài.

 

Mười năm qua đi, vị thế giữa hai chúng tôi đã thay đổi, hắn trở thành một vị Tống tổng tài ba, còn tôi là kẻ bị xã hội loại bỏ, công ty xa lánh.

 

Hiện tại hai bàn tay trắng, không thể lo cho Đường An Nhiên, còn phải phụ thuộc vào ấy.

 

Mà Tống Khải Ngôn lại có thể đường hoàng mà đứng cạnh Đường An Nhiên, cùng ấy kề vai chiến đấu.

 

“Trần Án, tôi biết năm đó cậu vì cứu Đường An Nhiên nên mới… mà 10 năm qua cậu không có ở bên cạnh An Nhiên, 10 năm, lòng người chắc chắn sẽ thay đổi. Chuyện cảm tôi nghĩ cậu không nên miễn cưỡng.”

 

“Cậu muốn người Đường An Nhiên hiện tại là cậu?” Tôi thẳng.

 

“Chúng ta đều không còn trẻ nữa, ở tuổi này, người mà Đường An Nhiên cần chính là tôi, một người có thể cho ấy chỗ dựa tinh thần lẫn sự nghiệp.”

 

Nghe xong lời này, tôi thật sự không nhịn nữa, hắn một cái.

 

“Đó là vì người ngồi tù 10 năm không phải là cậu, người bị mất hết tương lai không phải là cậu! Cậu có tư cách gì những lời này với tôi? Nếu không phải bỏ lỡ 10 năm, hiện tại tôi mới là người đứng bên cạnh ấy.”

 

Hắn che đầu không có đánh trả.

 

“Năm đó, tôi tin tưởng cậu, xem cậu là em tốt, tôi nhờ cậu chăm sóc Đường An Nhiên, cậu chăm sóc thế nào?”

 

“Thật sự xin lỗi, Trần Án, chúng tôi sẽ bồi thường cho cậu, cậu muốn bao nhiêu tiền cứ ! Nhưng trái tim con người sao có thể ép buộc?”

 

“Tống Khải Ngôn, không phải cái gì cũng có thể dùng tiền để đổi, mười năm thanh xuân, cái chết của bà tôi, cậu bồi thường như thế nào? Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy trong lòng Đường An Nhiên vẫn còn có tôi.”

 

Hắn không gì, trầm mặc rất lâu sau đó mở miệng.

 

“Trần Án, chúng ta đánh cược đi, xem rốt cuộc trong lòng Đường An Nhiên là cậu hay là tôi!”

 

Tôi chủ từ chức.

 

Cố chấp ngồi ở vị trí không dành cho mình, chỉ rước lấy nhục thôi.

 

Vì cùng Tống Khải Ngôn đánh cược, tôi dẫn Đường An Nhiên về trường cũ của chúng tôi.

 

Tôi và Đường An Nhiên học cùng lớp, tôi theo đuổi ấy nửa năm mới thành công.

 

Tôi dẫn ấy đi qua các con đường nhỏ trong khuôn viên trường mà chúng tôi đã từng đi qua.

 

“Còn nhớ không, đây là nơi chúng ta hẹn hò lần đầu tiên.”

 

“Em còn nhớ rõ, ngày đó chỉ vì hẹn hò với em đã ở trong KTX trang điểm suốt 2 tiếng.”

 

Tôi tỉ mỉ kể lại từng ký ức của tôi và Đường An Nhiên đã trải qua, mong rằng có thể khơi lại chút cảm của ấy. Nhưng ấy chỉ trả lời qua loa rồi cúi đầu bấm điện thoại.

 

Tôi không cam lòng mà nắm tay ấy đi đến sân tập bóng rổ.

 

“An Nhiên, em còn nhớ không, có một lần em đến xem chơi bóng rổ, đã bị người ta té ngã?”

 

“Anh lúc ấy nghĩ rằng sao có người lại ngốc đến thế, nên liếc một cái.”

 

Nhưng cũng chính cái này đã khiến tôi trúng tiếng sét ái , ấy ngay từ lần gặp đầu tiên.

 

Đường An Nhiên cũng : “Em còn nhớ, em suýt bị bóng rổ đánh trúng, đã chặn bóng cho em.”

 

Lời của ấy khiến tôi như rơi vào vực thẳm.

 

Tôi không có chặn bóng giùm ấy.

 

Như ai là người chặn bóng giùm Đường An Nhiên.

 

Tôi nhớ hôm trước chuyện với Tống Khải Ngôn, hắn có , có một lần cùng một ông chủ khó tính chơi bóng, ông ta cố chơi xấu ném quả bóng về phía Đường An Nhiên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...