Người Vợ Vô Ơn – Chương 3

 

Tôi còn nhớ rõ khi đó ấy đã ăn hết sạch, một miếng cũng không chừa cho tôi. Vừa ăn vừa : “Về sau, nếu và em cãi nhau, chỉ cần cho em món sườn xào chua ngọt này, đảm bảo em sẽ hết giận liền.”

 

Thời gian thấm thoát, chuyện cũng đã 10 năm rồi.

 

Tôi thấy mặt Đường An Nhiên cũng có chút hoài niệm: “Khi đó em cảm thấy đó là món ăn ngon nhất trên thế giới này, không nghĩ 10 năm sau khẩu vị lại thay đổi rồi.”

 

Mười năm, chỉ thay đổi khẩu vị của một người thôi sao?

 

Tôi không hỏi, chỉ giả vờ buồn ngủ, lén đưa tay dụi mắt sắp đỏ.

 

“Khuya rồi, ăn xong thì đi ngủ sớm đi!”

 

Khi đường An Nhiên đi tắm, di không có khóa màn hình, bởi tôi mới thấy lịch sử trò chuyện.

 

“Dạ dày của em đã bị biến thành dạ dày Tứ Xuyên rồi, đột nhiên ăn thanh đạm như em không quen, mà do ta tự mình nấu, không thể không ăn, Haizz chán quá đi!”

 

“Nếu không có việc gì, trưa mai dẫn em đi ăn một quán ăn Tứ Xuyên mới mở gần công ty.”

 

Là lịch sử trò chuyện cùng Tống Khải Ngôn.

 

Ngực tôi giống như bị kim đâm, từng cơn đau chậm chạp truyền tới, rất đau.

 

Mãi cho đến khi đi ngủ, tôi vẫn còn suy nghĩ đến đoạn tin nhắn kia.

 

Đường An Nhiên ôm tôi từ phía sau.

 

“Sao , lúc nào cũng thất thần.”

 

Tôi lắc đầu: “Chắc là còn mệt, ngủ sớm đi!”

 

Nghe tôi , ấy cũng không nghĩ nhiều, cầm điện thoại di quay sang bên kia, tôi thức trắng đêm bóng lưng ấy đến phát ngốc.

 

Đường An Nhiên, nằm cạnh mà em nhắn tin với ai ?

 

Khi tôi còn ở trong tù, dựa vào những hy vọng về tương lại tốt đẹp, em đã gì với Tống Khải Ngôn?

 

Điện thoại di của tôi, chỗ tôi ở đều thuộc về Đường An Nhiên.

 

Tôi không muốn lệ thuộc vào ấy, nên ra ngoài xin việc . Vì có tiền án nên đều bị từ chối.

 

Sau khi Đường An Nhiên phát hiện, ấy liền sắp xếp tôi trưởng phòng nhân sự của công ty ấy.

 

Tôi muốn bắt đầu từ nhân viên, Đường An Nhiên dù thế nào cũng không chịu đồng ý.

 

"Anh là chồng của em, đương nhiên xứng đáng với vị trí này."

 

2.

 

Dù sao cũng đã cùng đường, tôi đành đồng ý thử.

 

Nhưng ngay ngày đầu tiên đi , vì không biết rõ hệ điều hành của công ty, nên mắc lỗi lớn.

 

Chính Tống Khải Ngôn nghe người ta nên chạy đến giúp tôi.

 

Trong phòng trà của công ty, tôi nghe mọi người nhỏ to thì thầm về tôi.

 

“Cái Trần kia chắc là có quen biết, cái gì cũng không biết mà ngày đầu đi đã ngồi ghế trưởng phòng.”

 

“Cô nhỏ giọng thôi, đó là chồng của Đường tổng.”

 

“Chồng của Đường tổng? Cô ấy giỏi như sao lại lấy một người chồng thế kia? Hơn nữa trước đây tôi cũng chưa từng gặp qua chồng của Đường tổng, cho nên tôi nghĩ ấy giả vờ mình đã lập gia đình thôi.”

 

Tôi siết chặt nắm tay, ngực tôi như có một tảng đá đè lên, khó chịu không thở nổi.

 

“Đó là vì ta giet người bị phán 10 năm tù, mới ra tù hai ngày trước.”

 

“Ồ, ra chồng của Đường tổng có tiền án, thử xem tại sao Đường tổng lại thích ta? Đường tổng với Tống tổng mới đúng là một đôi, trai tài sắc…”

 

“Trong thời gian việc lại đi nghị luận về chuyện riêng của ban lãnh đạo, không muốn nữa đúng không?”

 

Tống Khải Ngôn không biết từ đâu xuất hiện, cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.

 

Những người đó lập tức giải tán.

.

"Trần Án, đừng nghe bọn họ nhảm."

 

Tống Khải Ngôn đưa cho tôi một ly cà phê.

 

“Hồi đó cậu là người xuất sắc nhất trong lớp chúng tôi, cái gì cũng cần thời gian để thích ứng, chờ một vài bữa sẽ quen thôi.”

 

Tôi lắc đầu: “Đã 10 năm rồi, những gì tôi học trong trường đều đã trả lại thầy hết rồi.”

 

“Từ từ.” Hắn vỗ vỗ vai tôi: “Tôi tin tưởng cậu.”

 

Tôi Tống Khải Ngôn, cả người đều run lên.

 

Tôi cũng đã từng tin tưởng hắn, chính vì trước khi đi tù mới nhờ hắn chăm sóc Đường An Nhiên.

 

Nhưng hắn chăm sóc liền chăm sóc đến tận giường.

 

“Tìm chỗ nào ngồi xuống đi, vừa lúc tôi cũng muốn hỏi cậu mấy năm nay sống như thế nào, có chuyện gì xảy ra khi tôi không có ở đây không?” Tôi kìm nén cơn giận trong lòng mà với hắn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...