Mắng Thải Vân xong, lão thái gia đã đến chỗ của ta.
Để Châu nhi lui ra, trong phòng chỉ còn lại ta và lão thái gia.
Bụp!
Thẩm Trọng đột nhiên quỳ xuống, dập đầu với ta: "Tên tiểu tử vô liêm sỉ Như Xuyên này đã bị mỡ heo che mắt rồi, ngài tuyệt đối đừng để ý! Ta đã hắn thật nặng rồi, con đĩ kia ta cũng sẽ đuổi ta ra khỏi phủ!"
Ta nhấc tay lên phất một cái đỡ Thẩm Trọng đứng dậy rồi lạnh nhạt : "Lão thái gia, ngươi yên tâm, ta không tức giận."
Hắn đổ mồ hôi lạnh: "Theo lý thì ngài xem trọng Như Xuyên nhà chúng ta chính là may mắn của nó, nó nên biết quý trọng, đối với ngài phải vừa vừa kính... Nhưng nó lại không biết thân phận của ngài, người trẻ tuổi sẽ khó tránh khỏi ý chí không vững vàng..."
Đúng , người trẻ tuổi mà, đều sẽ phạm lỗi.
Thái độ của ta đối với Thẩm Như Xuyên rất khoan dung, dù sao hắn cũng là đứa bé ta lớn lên.
Mấy trăm năm qua ta vẫn luôn bảo vệ Thẩm gia, ta đều thấy mỗi một người của Thẩm gia sinh ra. Từ khi Thẩm Như Xuyên sinh ra, đến khi hắn bi bô tập , rồi cõng túi sách đến học đường, đều là do ta ở trong tối chăm nom.
Mãi cho đến lần đó hắn rơi xuống nước, xung quanh không có ai, nếu như ta không cứu hắn thì hắn sẽ chết đuối. Cho nên ta bất đắc dĩ phải hiện thân vớt hắn lên, lúc rời đi thì hắn cờ tỉnh lại.
Ý thức của hắn mơ hồ, tự lẩm bẩm: "Nàng là tiên nữ ở trên trời sao?"
Ta nhạo hắn, xoay người rời đi lại đánh rơi chiếc khăn tay.
Lúc hắn không ngủ không nghỉ tìm ta thì ta vẫn luôn ở trong tối hắn.
Bị một người trẻ tuổi cầu giống như là đã bị phạm , người biết thân phận của ta chỉ có gia chủ của Thẩm gia, cho nên lúc đó Thẩm Trọng mới phản đối kịch liệt.
Nhưng khi thấy cháu của mình quỳ ở nhà thờ họ không ăn không uống, ông vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng cho nên lén lút đến cầu xin ta, cầu ta cho Thẩm Như Xuyên một cơ hội, cũng cầu ta đừng vì mà giận chó đánh mèo với Thẩm gia. Cuối cùng ta nghĩ nếu như chân của hắn cứng như thiết thì ta sẽ cho hắn một cơ hội .
Rất nhiều năm rồi ta không người khác .
Ta vốn tưởng rằng Thẩm Như Xuyên sẽ khác với những người kia.
Hắn thật lòng thật dạ với ta thì ta cũng sẽ chân thành đáp lại hắn, chăm sóc hắn một đời bình an trôi chảy, để hắn hưởng hết vinh hoa phú quý.
Ai biết mới chỉ 3 năm...
Kết thúc mạch cảm nghĩ, ta liếc Thẩm Trọng đang căng thẳng thấp thỏm kia, nhếch môi.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không giận chó đánh mèo với Thẩm gia, Thẩm Như Xuyên có mới nới cũ, ta sẽ viết một phong hòa ly cho hắn, sau đó sẽ rời khỏi Thẩm gia. Nhưng trước đó..."
Ta nheo mắt, ánh mắt lộ ra sự ác liệt: "Sau ba ngày nữa là đêm trăng tròn, ta muốn hút lấy Nguyệt Hoa Tinh Khí, ngươi phải trông chừng bọn họ trong khoảng thời gian này, đừng đến chọc ta, nếu như không..."
Thẩm Trọng gật đầu như mổ thóc, lại quỳ xuống : "Xin ngài yên tâm, Thẩm Trọng quỳ tạ ơn tiền bối!"
Bạn thấy sao?