Ông cụ Thẩm phái người đi đuổi hắn và Thải Vân lại bị mẹ chồng ta ngăn lại, dù sao thì trong mắt của bọn họ Thải Vân đang mang dòng dõi của Thẩm gia, loạn lên lỡ đâu đứa trẻ bị thương thì phải sao?
Ngày nào Thẩm Như Xuyên cũng đều ngủ ở chỗ Thải Vân, lâu lắm rồi không đến phòng ta.
Một tháng sau, hắn lại xuất hiện ở phòng ta.
Ta mặt mũi của hắn, rõ ràng là không khác gì trước đây lại khiến cho người ta có cảm giác ghê tởm.
"Lăng Khê, tổ tiên của Vân nhi là quan nhị phẩm, nếu như không bị vạ lây mà lâm vào cảnh tù tội, chỉ riêng bàn về xuất thân thì nàng ấy hơn ngươi nhiều lắm."
Hắn ta bằng nửa con mắt: "Huống hồ, ba năm nay ta không đối xử tệ với ngươi, chỉ cần ngươi gật đầu, cho dù nàng có vào cửa rồi thì ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi."
Ta hỏi ngược lại hắn: "Ngươi muốn nạp ta thiếp à?"
Thẩm Như Xuyên trầm giọng : "Ta muốn cưới nàng ấy bình thê! Nàng ấy xứng đáng với thân phận này!"
Đứng ngang hàng với ta? Cô ta xứng à?
Ta : "Chỉ cần thái gia gật đầu thì ta tuyệt đối sẽ không ý kiến."
Thẩm Trọng tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Trên mặt của Thẩm Như Xuyên lộ ra vẻ vui mừng, cũng không thèm quay đầu lại mà đã đi rồi.
Hắn vừa đi thì Châu nhi đã khóc: "Thiếu phu nhân, thiếu gia quá tuyệt ! Nếu như thật sự để con đĩ kia bình thê thì cuộc sống sau này của ngài sao mà qua nổi đây?"
Làm sao mà qua nổi?
Trước tiên để hắn bị lão thái gia nhốt lại đã.
Bạn thấy sao?