Chốc lát sau Thẩm Trọng đã đến sân của ta.
Nhìn thấy cháu trai chết, ông ta không ngừng khóc nức nở, quở trách mà hỏi ta: "Tại sao ngươi lại dùng thủ đoạn độc ác như với Xuyên nhi?"
Ta lạnh nhạt : "Rượu độc này là hắn chuẩn bị cho ta."
Thẩm Trọng đã hiểu.
Ông ta co quắp ngồi cạnh xác của Thẩm Như Xuyên, đôi mắt không có tiêu cự, giống như trong nháy mắt đã già thêm 10 tuổi .
Một lúc sau ông ta mới mở miệng: "Là Xuyên nhi hồ đồ, vì một nữ nhân mà ra chuyện như ... Bây giờ có kết quả này cũng xem như là nó tự chuốc vạ vào mình."
Ta gật đầu: "Ta chỉ muốn với ngươi một tiếng, duyên phận giữa ta và Thẩm gia các ngươi đã hết, từ nay sẽ không thầm bảo vệ các ngươi nữa."
"Ngài... Muốn đi?"
Thẩm Trọng khó tin mà về phía ta.
Ta ngầm thừa nhận, lại : "Mỗi khi Thẩm gia đến bước đường cùng ta đã luôn ngầm giúp đỡ, hiện nay trong kho chứa bạc của các ngươi vẫn còn hai ngàn hai lượng hoàng kim mà ta đã biếu tặng nữa đấy, cùng với mấy thứ châu báu linh ngọc kia nữa, ta đều muốn mang đi."
Nghe câu này, cả người Thẩm Trọng liền run lên, ngạc nhiên ta.
Ta vẫn rất ôn hòa: "Ta không muốn lớn chuyện, ngươi sai người lấy đồ trong kho ra đây rồi ta tự mang đi là ."
"Chuyện này... Chuyện này..."
Thẩm Trọng không khóc nữa, ông ta ấp úng nửa ngày cũng không hết câu.
Ông ta biết rõ cho dù tất cả người ở Thẩm phủ cộng lại cũng không phải là đối thủ của ta ông ta cũng không nỡ bỏ mấy thứ kim ngân châu báu có thể đảm bảo gốc rễ cho Thẩm gia này.
Ta thấy sự lưu luyến và không muốn từ trong ánh mắt của ông ta.
Cuối cùng ông ta bình tĩnh lại rồi : "Ngài bây giờ còn là vợ cả của Xuyên nhi, hiện tại hắn đã chết rồi, ngài có thể chờ hậu sự của hắn xong xuôi rồi hẳn đi hay không? Coi như ngài chuyện cuối cùng này vì Thẩm gia đi..."
Ta ý vị sâu xa mà đánh giá Thẩm Trọng: "Chỉ vì hậu sự của Thẩm Như Xuyên thôi sao?"
"Đúng, sau khi lo xong hậu sự của Xuyên nhi rồi thì lão hủ sẽ đích thân đến nhà kho lấy đồ của ngài ra."
"Được."
Ta đồng ý với ông ta, muốn xem ông ta muốn gì.
Ta đã nhận rõ sát ý trong ánh mắt của Thẩm Trọng từ khi nãy.
Bạn thấy sao?