Khi xuống lầu, chúng tôi gặp chị Trương ở tầng 5, cũng vừa bị cảnh sát gõ cửa.
Chị ấy là người hay hóng chuyện, thú vui thường ngày là trao đổi thông tin với một nhóm các bà dưới lầu, nhà ai có chó đẻ con chị ấy cũng biết.
Vừa thấy chúng tôi, chị ấy bắt đầu nháy mắt:
“Cảnh sát vừa tới tìm hai người phải không?”
Tôi gật đầu: “Chị, có chuyện gì ?”
Chị Trương quanh một lượt, hạ giọng, thần bí :
"Không phải là chuyện trên lầu sao! Tôi đã rồi, Võ Đại Lang không thể giữ nổi vợ xinh đẹp như , nghe vợ bỏ chạy với một huấn luyện viên thể hình!"
“Không thể nào,” Tôi nhíu mày, “Tình cảm hai người họ tốt lắm mà, dạo trước còn đi dạo cùng nhau, em nghe còn định có con nữa.”
“Xì, giả vờ thôi, con hồ ly đó còn dẫn đàn ông về nhà, mấy lần rồi, chúng tôi đều thấy!”
"Một người cao hơn 1m8, cơ bắp cuồn cuộn, đẹp trai hơn Võ Đại Lang gấp trăm lần, ta không mù mà!”
Chia sẻ xong chuyện ngồi lê đôi mách, chị Trương hài lòng vẫy tay: “Đừng với ai khác, tôi chỉ với hai người thôi đó.”
Rồi chị ấy đi mất.
Tôi vẫn không tin: “Thẩm Thu không thể nào, người như ấy sao có thể ngoại , còn——”
Chồng tôi lại ngắt lời tôi.
“Chị ấy vừa , cũng nhớ ra trước đây mình đã từng thấy Thẩm Thu trò chuyện với một người đàn ông dưới lầu.”
“Anh còn tưởng là họ hàng của ấy nên không hỏi nhiều. Thực sự là cao hơn 1m8, rất vạm vỡ.”
Tôi há miệng, không lời nào.
3.
Ngày thứ ba, cảnh sát lại đến.
Lần này có rất nhiều người đến, tất cả đều có vẻ nghiêm trọng.
Hàng xóm đều mở cửa nghe ngóng hình trên lầu.
Sự việc bắt đầu diễn biến theo hướng mà tôi không muốn thấy nhất.
Mấy ngày trước, Thẩm Thu chỉ đột ngột mất tích. Trần Nam đi công tác thấy ấy không có tin tức gì, quay về thì phát hiện người đã biến mất!
Bạn bè, đồng nghiệp, tất cả mọi người đều tìm kiếm không thấy, chỉ có thể báo cảnh sát.
Tuy nhiên, lần này cảnh sát đã phát hiện phản ứng Luminol trong phòng tắm nhà Thẩm Thu.
Tôi không lên lầu, nghe chị Trương cả phòng tắm phát sáng màu xanh lam.
Sàn nhà, bồn rửa, bồn tắm, bồn cầu,... thậm chí cả trần nhà đều có vết máu bắn tung tóe.
Nghĩ đến những vết xanh đó từng là máu đỏ tươi, tôi cảm thấy buồn nôn, toàn thân lạnh toát, khó chịu không nên lời.
“Người ta , lượng máu như chắc chắn không thể sống sót,” chị Trương vừa vừa tỏ vẻ thương cảm, “Chắc là dẫn nhân về nhà, bị Trần Nam phát hiện rồi trong cơn giận dữ, ta đã giet luôn vợ mình!”
Nhưng tôi vẫn thấy khó tin.
Trần Nam nổi tiếng là người tốt, người này thậm chí còn mua thức ăn cho mèo hoang mỗi ngày.
Có lần bảo vệ gặp ấy và bảo đừng phí công, những con mèo này không quen người.
Hắn chỉ : “Không sao, tôi chỉ sợ chúng chết đói, nhất là con này, nó còn đang mang thai.”
Trần Nam cũng chăm sóc Thẩm Thu rất chu đáo, việc nhà hầu như đều do hắn , Thẩm Thu chỉ phụ giúp khi đối phương nấu ăn.
Lương tháng cũng đưa hết cho Thẩm Thu, mua túi xách cho ấy tốn hàng chục vạn mà không chớp mắt, còn mình thì đôi giày hai trăm tệ cũng không dám mua.
Hắn thực sự là người tốt, không phải giả vờ, không ai có thể giả vờ cả đời !
Buổi chiều, bố mẹ Trần Nam cũng đến.
Mẹ Trần Nam khóc lóc thảm thiết, kéo tay cảnh sát :
“Con trai tôi sao có thể giet vợ ! Sức khỏe Thẩm Thu yếu, một quả thận của con bé là do Trần Nam hiến cho. Nếu thằng bé muốn giet người thì sao phải cứu nó!”
Trong tiếng khóc lóc của bà, chúng tôi mới biết Thẩm Thu từng bị suy thận. Bệnh viện không có nguồn thận phù hợp, và Trần Nam đã nghĩ đủ mọi cách, thậm chí tự mình đi xét nghiệm.
Kết quả không biết có phải duyên số hay không, mà lại phù hợp.
Ban đầu, bố mẹ Trần Nam kiên quyết phản đối, hắn đã giấu mọi người để hiến thận cho Thẩm Thu.
“Chắc chắn không phải con trai tôi giet, sao có thể là con trai tôi …”
Mẹ Trần vẫn khóc, tôi cảm thấy xót xa, đóng cửa lại không nỡ nghe tiếp.
“Cái quái gì !”
Chồng tôi tức giận: “Trần Nam đối xử tốt với ta như mà ta còn ngoại . Có còn là con người không !”
Tôi không đồng ý: “Đừng nghe gió là mưa, các có nằm dưới gầm giường nhà người ta không mà ngoại , không có chứng cứ!”
“Đợi cảnh sát điều tra đi!”
Thi thể của Thẩm Thu vẫn chưa tìm thấy, đợi khi tìm thấy thi thể của ấy, mọi chuyện chắc sẽ sáng tỏ.
Nhưng sự việc lại có bước ngoặt vào lúc này.
Lúc ba giờ sáng, có người gửi một video giám sát quay bằng điện thoại vào nhóm cư dân.
Video giám sát ghi lại lần cuối cùng Thẩm Thu về nhà vào tối ngày 2.
Cô ấy ôm một người đàn ông lên lầu.
Đoạn giữa bị cắt, vài giờ sau, người đàn ông một mình xuống lầu, bỏ chạy hoảng loạn.
Sau đó, Thẩm Thu không bao giờ xuất hiện nữa.
Bạn thấy sao?